Ngày 03 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
“Ê, hai người… đang hẹn hò hả?”
Arakawa Sanae chống cằm, mắt hờ hững liếc sang Sayo. Làn da ngăm khỏe mạnh rám nắng, mái tóc ngắn đen gọn gàng, kèm theo chút vẻ bề ngoài tomboy — một hình ảnh rất hợp với nữ vận động viên điền kinh.
“Tớ thì muốn thế lắm… nhưng Kisaragi-kun thì…”
Sayo cúi mặt, làm bộ buồn bã. Trong mắt Haru, biểu cảm ấy kịch đến mức thừa mứa.
Bối cảnh là lớp 1-D của trường tư thục Keihoku. Haru vẫn ngồi đó, nét mặt vô cảm, lặng lẽ xếp chồng đống tài liệu giáo viên giao. Hai bên cậu là hai cô gái với vẻ ngoài đối lập nhau, đang kẹp cậu vào giữa và trò chuyện rôm rả.
Mọi chuyện bắt đầu từ một câu nói của giáo viên chủ nhiệm, Sugawara Mizuho. Sau giờ sinh hoạt cuối ngày, Haru chuẩn bị về thì bị cô giao nhiệm vụ sắp xếp tài liệu. Là trực nhật hôm nay, Haru chẳng có quyền từ chối, và đương nhiên, người trực nhật còn lại — Sanae — cũng phải ở lại làm.
Còn Sayo? Như mọi khi, cô ở lại “đợi” Haru để về chung. Đã hai tuần kể từ ngày họ nói chuyện lần đầu. Trong khoảng thời gian đó, bữa trưa của họ luôn là hai người, và thường về chung nữa. Với người ngoài nhìn vào… chẳng khác gì một cặp đôi.
“Này, Sayo đã tấn công quyết liệt đến vậy, sao cậu còn không chịu hẹn hò?”
“Không sao đâu, Sanae… Tớ thế này cũng đủ hạnh phúc rồi.”
Sayo lại cúi mặt, khẽ thở dài như thể mang một nỗi u sầu nào đó.
“Haru biết rồi đấy, Sayo vừa xinh đẹp vừa… nhìn thì mảnh mai nhưng thật ra là sở hữu vòng một rất khủng nhé. Được một cô gái như thế thích, thích gì làm nấy… Một tên mọt sách nhạt nhẽo như cậu, cả đời mới có một cơ hội thế này đó!”
Sanae đập bàn cái rầm. Cả lớp im bặt. Chỉ còn tiếng sột soạt khô khốc khi Haru xếp giấy tờ vang lên.
…Còn 45 tờ. Sắp xong rồi. Không mảy may để ý đến Sanae đang bốc hỏa, Haru vẫn tập trung làm việc.
“Này! Sao im re thế hả?! Nghe không đấy?”
“Kisaragi-kun ấy mà, hễ chuyện không hứng thú thì sẽ hoàn toàn chặn ngoài tai. Siêu năng lực đấy. Ngầu không?”
Sayo mỉm cười như đứa trẻ khoe đồ chơi mới.
“Vậy bây giờ phong ấn sức mạnh đó lại và nghe tớ nói cho nghiêm túc nào!”
Trời ạ, to tiếng quá… Haru thở dài, lần đầu chịu mở miệng.
“Cậu định nói gì?”
“Là chuyện của Sayo chứ còn gì! Nghe này, tớ nói lại một lần nữa nhé! Một cô gái hạng A thế này mà đang bảo ‘hãy hẹn hò với tớ’ thì đừng vòng vo, mau gật đầu đi! Cậu còn do dự gì hả, cái đồ… bọ cánh gãy?”
“Bọ cánh gãy à… Thứ đó lúc còn là ấu trùng được gọi là kiến sư tử đấy. Cậu biết không?”
Haru ngẩng đầu, lần đầu liếc mắt sang Sanae.
“Không… biết…”
“Kiến sư tử ấy mà, không chỉ ăn kiến đâu, mà còn ăn cả cuốn chiếu nữa. Mà khi trưởng thành thành bọ cánh gãy, miệng chúng thoái hóa, chỉ còn uống nước thôi.”
“Ồ… ra thế. Mà liên quan gì đến chuyện tớ đang nói?”
“Không. Chả liên quan gì.”
Haru lại cúi xuống, tiếp tục sắp xếp tài liệu như máy.
“…Cậu đang giỡn mặt tớ đấy à?”
“Không, tất nhiên là không rồi. Nhưng giống như ấu trùng bọ cánh gãy đâu chỉ thích mỗi kiến, thì ngay cả một thằng như tớ cũng có tiêu chuẩn riêng đấy.”
“…Vậy, mẫu người cậu thích là kiểu nào?”
“Đơn giản thôi, đầu tiên là… người không nói dối.”
“A ha, ra vậy. Thế thì Sayo bị loại rồi còn gì.”
Sanae khoanh tay, gật gù như vừa thông suốt mọi chuyện.
“Thấy chưa?”
“Này, hai người nhân lúc rối rắm mà bôi nhọ tớ đấy à?”
Sayo nhíu mày, đảo mắt nhìn qua lại giữa cả hai.
“Nhưng đó là sự thật mà. Thành thật mà nói, nếu bọn con trai trong trường biết bản chất thật của cậu thì chắc chắn chạy mất dép hết.”
Hoàn toàn chính xác. Haru nghe phong phanh rằng cô nàng lắm lời này và “mặt nạ thép” Sayo vốn quen nhau từ hồi mẫu giáo. Đương nhiên, cô ấy thừa hiểu rõ bản chất thật của Sayo.
“Kệ tớ.”
“Thôi được, tạm bỏ qua bản chất thật của cậu… Nhưng mà này, sao trong cả đống lựa chọn lại chọn Kisaragi? Nói thật chứ xung quanh còn bao nhiêu lựa chọn ngon hơn mà?”
“Ví dụ?”
“Như tiền bối Suzuki bên đội bóng đá, người mà cậu đã đá bay trong vòng hai tuần đấy. Đẹp trai, thể thao giỏi… So với một tên mọt sách xám xịt như Kisaragi thì rõ ràng ăn đứt còn gì.”
“Cậu nói gì thế, mấy anh chàng chỉ được cái mã như vậy thì bỏ ngay đi cho rồi!”
Sayo cau mày, phẩy tay như xua đuổi. Sanae thì như chợt nhớ ra điều gì đó.
“À nhắc mới nhớ, dạo này Suzuki đang tung tin xấu về cậu đấy.”
“Hả? Nói gì cơ?”
Sayo vừa xoay lọn tóc vừa nghiêng đầu, tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm.
“Nào là ‘gái dễ dãi’ rồi còn thêm vài thứ linh tinh khác, đang rỉ tai khắp nơi đấy.”
“Thật là quá đáng! Thật luôn? Suzuki chết tiệt!”
“Nhưng mà… cũng không hẳn là sai hoàn toàn nhỉ?”
“Này! Đến cả cậu cũng hùa vào à?!”
Sayo đập bàn rầm một cái, nhíu mày lườm Sanae.
“Đùa thôi, đùa thôi. Dù hiện tại chưa ai tin mấy lời đó, nhưng tương lai thì khó nói lắm. Với lại, Suzuki nghe bảo đang chơi với mấy đứa có máu mặt… Sayo, cậu ổn chứ?”
“Ổn, ổn mà. Không có gì phải lo. Vì tớ có một ‘Darling’ đáng tin như Kisaragi-kun đây. Đúng không?”
Sayo quay sang tìm kiếm sự đồng thuận từ Haru — người vẫn đang tập trung sắp xếp đống giấy tờ như chẳng hề nghe gì.
Cuối cùng cũng xong. Mất nhiều thời gian hơn tưởng tượng. Haru khẽ thở ra, chỉnh lại mép tập giấy rồi đặt ngay ngắn trước mặt Sanae.
“Phần của tớ xong rồi. Arakawa-san, phần còn lại cậu tự chiến tiếp nhé.”
“Ể! Đừng nói là cậu định bỏ mặc mình ở lại làm một mình đấy nhé?”
“Tất nhiên rồi. Phần của tớ xong rồi mà.”
Haru vươn tay lấy cặp, thong thả đứng dậy khỏi ghế. Như một điều hiển nhiên, Sayo cũng lập tức đứng lên theo.
“…Không có chút ga-lăng nào kiểu ‘đợi mình làm xong rồi cùng về’ sao?”
“Không hề.”
Haru đáp ngay không chút do dự rồi lặng lẽ tiến ra cửa lớp. Cũng dĩ nhiên, Sayo liền lon ton chạy theo bóng lưng mảnh khảnh của cậu.
“Này, Sayo! Định bỏ rơi bạn thân rồi đi đâu hả?”
“Xin lỗi nha!”
Sayo vừa chắp tay ra dáng áy náy, Sanae liền thở dài, nhếch môi cười bất lực.
“Rồi rồi, hiểu mà. Thôi đi nhanh đi, Darling của cậu sắp về mất kìa.”
“Thật xin lỗi! Lần sau nhất định tớ sẽ đãi cậu một chầu!”
Để lại lời hứa đó, Sayo nhanh chân đuổi theo Haru.
“Nhớ lần này phải yêu đương cho ra hồn đấy nhé!”
Đáp lại lời cổ vũ của bạn thân, Sayo chỉ giơ tay thành dấu chữ V phía sau lưng. Nhìn dáng vẻ ấy, Sanae lại bật cười bất lực, rồi quay lại đối diện với núi giấy tờ chất đống trên bàn. Thở dài một tiếng, cô bắt tay vào làm việc.
“Như này là ngoan lắm rồi đó, Sanae.”
“Ở chỗ nào cơ?”
Trên con đường dốc khoảng mười lăm phút hướng về ga Kannazuki—trên đường xuống dốc, Sayo vẫn như thường lệ rôm rả bắt chuyện với Haru. Còn cậu thì đáp lại bằng những tiếng ậm ừ hời hợt. Hai tuần qua, chiều nào họ cũng xuống dốc về nhà trong đúng không khí thế này.
Mình tưởng sẽ chán nhanh thôi, ai ngờ đã hai tuần rồi… dài hơi hơn dự đoán đấy. Haru vừa đi vừa kích hoạt “kỹ năng đặc biệt” chặn toàn bộ sóng âm từ Sayo, máy móc tiến bước về phía ga Kannazuki.
Đi cạnh một cô gái sau giờ tan học. Nếu bác sĩ Sagara mà bắt gặp cảnh này, chắc chắn sẽ trố mắt cho mà xem. Haru còn đang mải nghĩ vẩn vơ thì bất ngờ ăn ngay một cú đánh mạnh vào lưng. Thủ phạm thì khỏi cần đoán. Cậu quay lại liếc Sayo đang vừa thở phì phì vừa thu tay về.
“Cậu làm gì thế, tự nhiên đánh người ta?”
“Cậu chẳng nghe tí nào chuyện tớ vừa kể, đúng không?”
“Có nghe chứ.”
“Vậy nhắc lại thử xem tớ vừa nói gì?”
“Cảnh sát trưởng với Tổng cục trưởng Cảnh sát, ai bự hơn—”
“Đồ tệ hại! Thấy chưa, có nghe gì đâu. Tớ đang kể một chuyện cực kỳ quan trọng đó nha!”
Sayo phồng má, tức khí áp sát mặt Haru.
“Rồi rồi, biết rồi. Lần này tớ sẽ nghe đàng hoàng, cậu lùi ra chút đi.”
Cô gái này lúc nào cũng chẳng biết khái niệm khoảng cách là gì… Từ ngoài nhìn vào, người ta sẽ tưởng hai đứa chuẩn bị hôn nhau mất. Haru nhăn mặt khi Sayo lại dí sát đến mức mùi hương nhẹ thoảng của cô lấn át cả khoảng không.
“Với lại, sao mỗi lần đi chung tớ đều phải đi phía lòng đường vậy?”
“Phía lòng đường?… À, chắc là trùng hợp thôi.”
“Bình thường thì con trai phải ga-lăng để con gái đi sát vỉa hè chứ? Nhìn mấy cặp khác xung quanh đi.”
Sayo trưng ra bộ mặt trách móc, Haru thì đáp tỉnh bơ:
“Nhưng chúng ta đâu phải cặp đôi như họ.”
“Nói thế thì cũng không sai, nhưng nhìn từ ngoài vào, chúng ta trông vẫn là một cặp đấy nhé!”
“…Rồi, rồi. Muốn đi phía vỉa hè thì cứ việc.”
Haru thở dài rồi đổi vị trí ra phía lòng đường, mặc kệ vẻ mặt hằm hằm của Sayo.
“Trong lòng đang nghĩ tớ là một nhỏ phiền toái đúng không?”
“Giờ mới biết à.”
Nghe câu đáp cụt lủn ấy, Sayo lại mỉm cười khoái chí như vừa thắng một trận lớn.
Khi tới trước ga Kannazuki, như thường lệ Haru và Sayo rẽ vào trung tâm thương mại gần đó. Chuỗi trung tâm thương mại này có hơn bốn nghìn chi nhánh trên khắp cả nước, tự sản xuất không ít mặt hàng, và giờ này luôn tấp nập các bà nội trợ đến mua đồ chuẩn bị bữa tối.
Hai người bước qua cửa tự động, luồng khí mát lạnh nhân tạo lập tức ùa ra, kéo theo cảm giác mát rượi chạy dọc sống lưng. Mồ hôi đọng nơi gáy Haru cũng tan biến ngay lập tức. Cậu khẽ thở ra, rồi không chút do dự bước thẳng về khu thực phẩm.
“Này, bữa tối hôm nay lại ăn cơm hộp nữa à?”
Sayo ghé sát mặt, nghiêng đầu tò mò.
“Ừ.”
“Mẹ cậu không nấu ăn sao?”
“Mẹ tớ mất rồi.”
Rồi, hôm nay ăn gì đây?—Vừa đáp hời hợt, Haru vừa tập trung lựa hộp cơm như mọi khi.
“Vậy… cậu sống với ba à?”
“Không, ba cũng mất rồi.”
“Chẳng lẽ… cậu không còn người thân nào sao?”
“Có một người chú. Nhưng đang đi công tác xa.”
Câu hỏi mang chút ngại ngần của Sayo bị Haru đáp lại bằng giọng đều đều như nước chảy, không để lộ chút cảm xúc.
“Vậy là cậu sống một mình à?”
“Ừ, coi như vậy.”
“Vậy thì giống hệt tớ rồi nhé!”
Sayo chắp tay trước ngực, khuôn mặt sáng bừng lên như vừa tìm thấy đồng minh.
“Cậu cũng vậy sao? Nhưng mà trường mình đâu cho phép học sinh sống một mình.”
“Nhưng cậu vẫn sống một mình đấy thôi.”
“Trường hợp của tớ là bất đắc dĩ.”
“Tớ cũng thế…”
Sayo khẽ cúi đầu, tránh ánh mắt cậu. Biểu cảm ấy, hiếm khi thấy ở cô nàng, trông trĩu nặng và mờ tối. Haru lặng lẽ nghĩ vậy.
“Ra vậy… Thế thì cậu cũng mua hộp cơm đi. Đồ ở đây ngon bất ngờ đấy.”
“Không đâu, tớ tự nấu.”
“Tự nấu à? Ồ, trông người không đoán được nhỉ.”
“Ý cậu là sao đó?”
“Theo nghĩa đen thôi.”
Mặc cho Sayo nhíu mày, Haru vẫn lấy hai hộp cơm gà rán như mọi lần, rồi nhanh chân tiến về quầy thanh toán.
“Lại mua hai hộp? Ăn vậy béo ra đó.”
“Tớ bị sa dạ dày nên không sao.”
“Này, sao mỗi lần cậu đều mua hai hộp giống hệt nhau? Sao không đổi món cho đỡ ngán?”
“Phải giống hệt nhau mới được.”
Ánh mắt Haru sắc lạnh, như mũi nhọn hướng thẳng vào đôi mắt màu nhạt của Sayo.
“Gì… gì chứ… có cần nhìn đáng sợ vậy đâu.”
“Tớ đâu có giận.”
Cái nhìn sắc bén ấy ngay lập tức bị thay thế bởi vẻ mặt vô cảm thường ngày. Haru đưa tiền cho nhân viên thu ngân như chưa có gì xảy ra. Sayo chỉ biết nhìn theo cậu với ánh mắt đầy hoài nghi.
Bên trong ga Kannazuki, giờ này chưa vào cao điểm tan tầm nên vắng lặng hiếm thấy. Haru vẫn đứng ở vị trí quen thuộc, túi nilon đựng hai hộp cơm vắt hờ trên tay, chờ chuyến tàu của mình. Ngay bên cạnh, Sayo như thường lệ thao thao bất tuyệt về những câu chuyện chẳng mấy liên quan đến cậu.
Chuyện ai thích ai trong lớp nào đó, rồi quán cà phê nọ có món parfait “ngon cực đỉnh”… Toàn đề tài mà Haru chẳng mảy may quan tâm. Thế nhưng nhớ lại “tiền án” gần đây, cậu chỉ đành vừa đeo bộ mặt vô cảm, vừa thỉnh thoảng “ừ hử” đáp lại cho có lệ.
Chẳng mấy chốc, chuyến tàu của Sayo tiến vào sân ga. Nhưng cô nàng mải mê nói chuyện đến nỗi không hề tỏ ý bước lên.
“Không lên à?”
“Không. Tớ định chờ chuyến sau.”
“Nói trước là tớ không có rảnh ngồi đợi đâu.”
“Biết rồi mà.”
“Vậy thì tốt.”
Haru liếc đồng hồ. 17 giờ 25. Về đến nhà chắc vừa kịp giờ ăn tối. Cậu mải nghĩ đến cảnh quen thuộc đó thì Sayo bất ngờ bước ra đứng chắn trước mặt.
“Mới đó mà đã hai tuần rồi nhỉ.”
“Ừ. Chắc là cậu bắt đầu chán tớ rồi phải không?”
“Không hề. Ngược lại thì có, tớ càng ngày càng thấy tò mò hơn về cậu thì đúng hơn.”
“Vậy sao. Tiếc thật.”
“Cậu thì sao? Có thấy mình bắt đầu thích tớ hơn chút nào không?”
“Không. Hoàn toàn không. Giống như cậu vậy, thứ duy nhất ngày càng lớn hơn là mức độ tớ thấy cậu phiền.”
Hai ánh mắt chạm nhau, im lặng căng như dây đàn. Rồi Sayo tự tin buông một câu chắc nịch:
“Haru, cậu nhất định sẽ thích tớ. Tớ dám cá luôn.”
“Tự tin ghê nhỉ. Thế thì tớ cũng tham gia cá cược—tất nhiên là cược vào kết quả ngược lại.”
Khi Haru nói với vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày, chuyến tàu của cậu cũng vừa tiến vào sân ga.
“Vậy nhé, tớ đi đây.”
“Ngày mai cậu khỏi mua cơm hộp trưa nhé.”
Sayo gọi với theo lưng cậu khi Haru bước vào toa.
“Tại sao?”
“Tớ sẽ làm cho cậu.”
“Tớ chẳng có nghĩa vụ gì để nhận ân huệ đó.”
“Đừng ngại mà. Làm một phần hay hai phần cũng như nhau thôi.”
“Không, vấn đề không phải—”
Chưa kịp nói hết câu, cửa tàu đã kêu “bíp” rồi đóng sập lại. Haru nhíu mày, nhìn qua lớp kính về phía Sayo và mấp máy môi: Không cần. Nhưng cô nàng làm như chẳng thấy gì, vẫn nở nụ cười tươi tắn, vẫy tay chào như thường lệ.
“Không chịu nghe người khác nói gì cả…”
Nhìn theo Sayo, Haru chỉ biết thở dài ngao ngán.
Giờ nghỉ trưa hôm sau, lớp 1-D.
Sayo bước vào lớp với vẻ hơi căng thẳng, tiến thẳng đến chỗ bàn cạnh cửa sổ quen thuộc. Như mọi khi, cô nàng mỉm cười với cậu bạn ngồi trước Haru. Cậu này lập tức nhấc ghế, rất thuần thục kéo bàn mình ghép đối diện bàn Haru.
“Cảm ơn nhé.”
Sayo nhẹ nhàng cảm ơn rồi ngồi xuống đối diện Haru. Nhưng ngay lập tức, vẻ mặt cô nàng tối lại.
“Tớ đã bảo là hôm nay cậu không cần mua cơm hộp rồi mà?”
“Tớ cũng đã bảo là không cần cậu làm cho tớ rồi.”
Trước cặp lông mày cau lại của Sayo, Haru vẫn lạnh nhạt như thường. Cô nàng lập tức với tay giật hộp makunouchi bento trên bàn cậu. Haru đoán được trò này, cũng đưa tay định lấy hộp của mình, nhưng Sayo nhanh hơn một bước.
“Hộp này tịch thu đến hết giờ nghỉ trưa.”
“Vậy bữa trưa của tớ thì sao?”
“Đã có cái tớ làm cho cậu đây còn gì!”
Tiếng Sayo vang khắp lớp. Từ ngày dính lấy Haru đến giờ, hình tượng “tiểu thư đoan trang” mà cô nàng dày công gây dựng đã bắt đầu rạn nứt từng chút một.
Trước khí thế áp đảo của Sayo, Haru đành miễn cưỡng cầm lấy hộp cơm cô đưa. Ngay lúc đó, ba cô gái lạ mặt xuất hiện trước bàn họ.
“Này, cậu là Mishima Sayo à?”
Một trong ba người mở miệng, giọng mang đầy ý khiêu khích. Tóc nhuộm nâu, lớp trang điểm dày cộm—cái vẻ ngoài lẫn giọng điệu ấy, nhìn qua là biết chẳng đến nói chuyện tử tế.
Haru liếc qua, thấy màu cà vạt khác lớp. Mấy chị năm hai à… Lại rắc rối nữa sao. Cậu lặng lẽ tiếp tục ăn, giả vờ như chuyện không liên quan đến mình.
Trong khi đó, ánh mắt Sayo chẳng hề hướng về họ, mà lại nhìn chăm chăm Haru đang nhai cơm trước mặt.
Có thời gian lo cho tớ thì lo cho bản thân đi. Haru lặng lẽ nghĩ thầm.
“Này, bị gọi mà giả điếc hả?”
“Cơm của tớ được bao nhiêu sao?”
Sayo phớt lờ đám chị lớp trên, ngẩng mặt hỏi Haru đang ăn với vẻ mong chờ.
Con nhỏ này nghĩ gì vậy trời… Haru nhai tiếp, và phải công nhận… cơm cũng không tệ.
“Hai sao rưỡi.”
“Cậu không thể nể mặt cho tròn ba sao à?”
“Này! Tao đang nói chuyện với mày đấy!”
Một trong ba người tức tối đặt tay lên vai Sayo.
“Có chuyện gì không ạ?”
Giọng Sayo thay đổi hẳn—lạnh lùng, dứt khoát, chẳng còn chút dịu dàng thường ngày.
“Coi bộ thái độ láo nhỉ.”
“Vậy à? Nếu thấy khó chịu thì xin lỗi, nhưng trước tiên bỏ tay xuống giùm cái.”
“Mày muốn ăn đòn à? Nói cho mày biết—”
“Bị anh Suzuki nhờ tới đúng không?”
Sayo cắt ngang, mắt nhìn thẳng đối phương. Nụ cười mềm mại thường ngày biến mất, chỉ còn lại một vẻ lạnh băng khiến Haru thoáng nghĩ: Có lẽ đây mới là khuôn mặt thật của cô ta.
“Đúng đấy. Bảo là mày hỗn láo quá, tụi tao tới ‘dạy dỗ’ chút.”
“Chị thích anh Suzuki à?”
“Liên quan quái gì đến mày.”
“Chị yên tâm, em hết thích anh ấy lâu rồi.”
“Vậy cái thằng mọt sách đeo kính này là người yêu mới à?”
“Đúng rồi.”
Nói rồi, Sayo lại nở nụ cười tươi như hoa.
“Thật á? Suzuki mà thua cái loại này thì nhục thật đấy. Đúng không?”
Cô chị quay sang hai đứa đi cùng cười cợt. Nhưng Sayo đã đứng lên, đối diện trực tiếp, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Chị thích Suzuki ở điểm nào?”
“Không phải việc của mày!”
“Là vì mặt đẹp? Hay vì chơi thể thao giỏi? Chắc chỉ có vậy thôi nhỉ.”
Cô nói nhỏ, rồi ghé sát hơn.
“Nhưng mà, để cưa đổ anh ta thì… khó lắm đấy.”
“Ý mày là sao?”
“Vì anh ta kén sắc lắm…”
Sayo ngập ngừng, như thể đang ngại nói thẳng.
“Nói rõ xem nào?”
“Chị không đủ đẹp đâu.”
Câu nói lạnh như băng được thốt ra ngay bên tai. Khuôn mặt đối phương lập tức biến sắc, bàn tay giơ lên định vung xuống—thì giọng cô giáo Sugawara vang lên từ cửa. Sau lưng cô là Sanae đang giơ dấu “V” với Sayo.
“Các em đang làm gì ở đây?”
“Không… chỉ nói chuyện với Sayo thôi ạ.”
Cô chị trả lời, mặt hằm hằm.
“Sayo, các chị có làm gì em không?”
“Không ạ. Tại em lỡ nói hơi hỗn, nên…”
Sayo cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ như học sinh ngoan bị bắt nạt.
Đúng là diễn như thật… Haru liếc sang. Trong đôi mắt màu nhạt quen thuộc kia, nước mắt đã lưng tròng—tất nhiên là diễn.
Ba chị năm hai bị dẫn đi, không quên liếc lại Sayo đầy hằn học.
“Cảm ơn nhé, cứu tớ một bàn.”
Sayo đặt tay lên vai Sanae, cười tươi.
“Lại nợ tớ đấy… Mà này, cậu ngồi đó cắm đầu ăn cơm hộp, không biết phụ giúp gì à?”
Sanae hích Haru, cau mày.
“Tại sao tớ phải làm?”
“Ít ra cũng nên cảm ơn vì cơm hộp đi.”
“Tớ đâu có nhờ.”
“Vậy sao còn ăn?”
“Bất đắc dĩ thôi. Đúng không?”
Haru nhìn Sayo với vẻ nhạt nhẽo.
“Thôi nào. Ngồi xuống ăn đi Sanae.”
Sanae bực dọc ngồi xuống.
“Mà này, cậu không lo à? Nhìn họ tức ghê.”
“Lo gì. Toàn loại ngu ấy mà… Với lại, trông Haru ăn hết sạch cơm là biết rồi, ngon lắm đúng không?”
Sayo nhìn hộp cơm trống trơn, cười. Haru tất nhiên không đáp, chỉ tiếp tục đọc sách. Sayo thì vẫn hài lòng.
Lạc quan quá… Cái ánh mắt lúc họ bị dẫn đi—chắc chắn chuyện chưa xong đâu. Nhưng cô ta thế nào cũng chẳng liên quan gì đến mình.
Nghĩ vậy, Haru liếc sang Sayo đang vui vẻ, rồi nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, trời trong xanh hiếm thấy. Nhưng cậu có cảm giác… đây chỉ là yên lặng trước bão.
Note