Ngày 03 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
“Này… lúc nãy, khi cậu nói chuyện với Gondō…”
“Khi nói chuyện với anh ta thì sao?”
Trên đường đưa Sayo về chung cư, Kisaragi khẽ nghiêng đầu, nhìn cô gái vẫn ngập ngừng chưa nói hết câu.
“…Cậu có khuôn mặt giống hệt lần đó.”
“Lần đó là lần nào?”
“Hôm cầm dao…”
“À… vậy à. Chắc chỉ trùng hợp thôi.”
“Này, trauma là gì?”
“Tổn thương tâm lý. Do tác động bên ngoài hay bên trong gây ra chấn động mạnh—”
“Không phải ý đó!”
“Biết mà.” Kisaragi khẽ cười nhạt. “Tiếc là tôi chẳng có trauma nào cả.”
“Thật không?”
“Ừ. Hay là… có thì cô thấy vui hơn?”
“Không… đâu có…”
Sayo khẽ lắc đầu, bờ vai như trút được gì đó.
“Cơ mà, tôi không ngờ cô gái mặt nạ sắt lại trở nên ngoan ngoãn như vậy.”
“Cô gái mặt nạ sắt?”
“Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cô.”
“Ý cậu là sao?”
“Bề ngoài thì thân thiện, nhưng không bao giờ để lộ bản chất thật. Như đeo một chiếc mặt nạ sắt vậy.”
“Hừm… Cũng là tài quan sát của cậu à?”
“Ừ. Cũng oai chứ, như mấy thám tử trong phim ấy.”
Nghe câu nói bông đùa của Kisaragi, Sayo chau mày, đáp trả không kém phần sắc bén:
“Ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu là… một thằng mọt sách lầm lì, ủ rũ.”
“Khá đấy. Vậy chắc giờ cô chán tôi rồi chứ?”
“Không. Ở cạnh cậu, ấn tượng đó đổi ngược hoàn toàn…”
“Ngược thế nào?”
“Tưởng là hiền lành, hóa ra chẳng phải. Cậu nói dai đến mức không ai cãi thắng được. Tưởng là hay thẫn thờ, mà có khi bỗng dưng làm chuyện động trời. Ở cạnh cậu, tôi chẳng có lúc nào chán… chỉ toàn hồi hộp.”
“Ra vậy…”
Cả hai tiếp tục im lặng sánh bước.
Ở bên một người như tôi, cô ấy thấy vui được gì chứ? – Kisaragi lặng lẽ nghĩ. Cậu hiểu rõ bản thân không phải kiểu người dễ được quý mến.
Vậy mà, tại sao… – ý nghĩ còn dang dở thì họ đã dừng trước chung cư của Sayo.
“Vậy nhé.”
“Không muốn lên uống cà phê chút sao?”
“Thôi. Tôi sợ bị cô đè ra mất.”
“Đúng là cái miệng cậu…”
“Hẹn gặp lại ở trường.”
“Đợi đã…”
“Gì vậy?”
Sayo hơi khựng lại, đôi mắt như tìm lời.
“Không có trauma thì cũng phải có vài nỗi bận tâm chứ? Cho nên…”
“Cho nên?”
“Nếu có chuyện gì, hãy nói với tôi. Tôi không chỉ có gương mặt này đâu, đầu óc cũng ổn lắm. Biết đâu giúp được cậu.”
Sayo mỉm cười – nụ cười tươi nhất trong ngày.
“Hừ, mười năm nữa thì may ra.”
“Cậu đúng là chẳng dễ thương chút nào…”
“Đó là một trong số ít điểm cuốn hút của tôi.”
Kisaragi quay lưng, thẳng bước về ga Ryokushin.
Làm vậy… liệu có ổn không? Mình có tư cách gì chứ? Trên đường về, cậu tự vấn. Này, Thần linh ơi … Người nghĩ sao? Ngước nhìn bầu trời chiều sập xuống, cậu lặng lẽ hỏi trong lòng.