Ngày 02 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
Tôi lại mơ.
Một căn phòng chìm trong bóng tối. Chỉ có ánh sáng xanh trắng từ màn hình laptop rực sáng, chiếu lên gương mặt tôi.
Tôi ngồi trước bàn, lặng lẽ dõi mắt vào màn hình ấy. Trên đó hiện lên hình ảnh một gia đình đang mỉm cười hạnh phúc.
Người cha hiền lành. Người mẹ dịu dàng. Cô con gái nhỏ lanh lợi.
Một gia đình lý tưởng, giống như bước ra từ những đoạn quảng cáo. Hạnh phúc đến mức khiến người khác phải ghen tị…
Trên mặt bàn, một bức di thư vừa được viết xong. Di thư không phải di chúc, nó chẳng có ràng buộc gì về pháp luật. Nghĩa là, muốn viết gì cũng được.
Tình cảm gửi cha mẹ. Lời cảm ơn đến người yêu hay bạn bè. Nhưng với tôi, tất cả những điều đó… đều chẳng tồn tại.
Thật xấu hổ khi nói ra, nhưng tôi chẳng có gì đáng để viết cả. Dẫu vậy… nghĩ đến chuyện mình sắp làm, tôi vẫn muốn để lại vài dòng, cho dù nó vụng về thế nào đi nữa.
Tốt rồi. Giờ thì chẳng còn gì vướng bận nữa. Chỉ cần chờ… đến lúc đó thôi.
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn 1 giờ sáng. Hôm nay còn hẹn với chuyên gia tâm lý… Nghĩ vậy, tôi đứng dậy, đi về phía giường.
Nằm xuống, khép mắt lại, cơn buồn ngủ lập tức ập đến. Và giấc mơ quen thuộc, lại từ từ tiến gần. Có điều, lần này… chắc sẽ là lần cuối.
“Phải không, **-chan?” “Ừ, đúng vậy.”
Tôi lại mơ.
Và như mọi khi, để mặc cho màn đêm nuốt chửng, lặng lẽ… từ từ… chìm xuống.
Xuống mãi.
Xuống mãi…
Không biết lần này… tôi sẽ rơi đến nơi đâu.
Note