Ngày 03 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
“Khuôn mặt đó là sao vậy hả ?!”
Vừa bước vào S Clinic, Kisaragi đã thấy Kotone-sensei hốt hoảng chạy lại. Trên gương mặt cô là vẻ lo lắng hiện rõ, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên hai má sưng đỏ của cậu.
“Em… vấp ngã thôi.”
“Ngã? Nói dối cũng vừa thôi! Ai đánh em vậy?!”
“Đã bảo là em ngã—”
“Này nhé, dù có ngã thế nào thì cũng không ra cái mặt này đâu. Nói đi, ai làm chuyện này hả?!”
Kotone đặt cả hai tay lên vai Kisaragi, kích động đến mức lắc cậu qua lại mạnh mẽ.
Đau… gãy cổ mất thôi… Thế này nên hôm nay mình mới không muốn tới đây… Cổ bị lắc qua lắc lại như con lật đật, Kisaragi chỉ biết thở dài trong lòng.
Sau vụ hôm qua, gương mặt sưng vù của cậu tất nhiên không thể lành trong một đêm. Tự chườm đá sơ cứu cũng chẳng giảm được mấy. Xui xẻo hơn, hôm nay lại đúng lịch hẹn tư vấn.
Chắc là mình chọn sai ngày để ăn đòn rồi… Kisaragi nở một nụ cười tự giễu. Với bộ mặt này mà bước vào phòng khám thì chắc chắn sẽ bị Kotone truy hỏi tới nơi tới chốn. Cậu đã thử nhắn xin đổi lịch hẹn, nhưng lập tức bị từ chối — lý do là từ khi bắt đầu điều trị, Kisaragi chưa bao giờ hủy buổi hẹn nào.
Kết quả là cậu buộc phải tới. Nếu không, chuyện Kotone đến tận nhà “thăm hỏi” còn rõ như ban ngày. Đúng là quá mức bảo hộ… Kisaragi lại khẽ thở dài lần nữa.
“Ngã kiểu gì mà ra nông nỗi này chứ?”
“Thật mà… kiểu ngã cũng có thể thế này đấy.”
“Hừm… Em nhất định không chịu nói đúng không? Thôi được, vậy chị…”
Kotone với tay lên điện thoại bàn, không nói không rằng bấm số.
Không lẽ—… Một dự cảm chẳng lành thoáng vụt qua đầu Kisaragi.
“Chị gọi cho ai vậy?”
“Tất nhiên là gọi cho trường của em.”
“Hôm nay là ngày nghỉ mà?”
“Chị biết. Nhưng lúc nào cũng có ai đó trực. Chị sẽ hỏi người đó số của giáo viên chủ nhiệm em.”
Kisaragi nhanh chóng đưa tay chặn nút điện thoại. Kotone lập tức ném cho cậu một ánh nhìn sắc lẹm.
“Không nói thật thì chị sẽ lên tận trường đấy.” — đôi mắt Kotone im lặng truyền đạt rõ ràng điều đó. Xem ra lần này không thoát được rồi…
Kisaragi đành chấp nhận, kể lại những chuyện đã xảy ra vài tuần gần đây, tất nhiên có thêm chút gia giảm, lược bỏ hết các chi tiết nguy hiểm mà Kotone có thể lo lắng.
“Ra vậy… Cậu senpai đẹp trai kia ghen vì hiểu lầm, rồi lao vào đánh em?”
Kotone vừa nghe vừa nhâm nhi cà phê, cắn một miếng cookie.
“Nhờ cô ấy mà đời sống thường ngày của em tan nát hết cả.”
“Vậy thì hẹn hò luôn đi. Con bé chắc xinh lắm nhỉ?”
“Ừ… chỉ được mỗi gương mặt.”
“Có ảnh không?”
“Không.”
“Vậy lần sau chụp cho chị xem.”
“Em không. Với lại chắc giờ cô ấy cũng bắt đầu chán em rồi, không tiếp cận nữa đâu. Vậy là xong.”
“Ồ… chán thật.”
Kotone thở dài một hơi đầy phô trương, rồi ngả người vào ghế.
Dù vậy, ban nãy chị ấy có vẻ hốt hoảng thật… “Kotone, đừng để cô ấy lo lắng đấy nhé.” — lời người bạn thân của Kotone thoáng hiện lên trong đầu. Nếu chuyện này mà bị lộ, chắc chắn mình sẽ bị mắng một trận ra trò.
Đang miên man, Kisaragi thấy Kotone cầm bao thuốc trên bàn, bật lửa zippo mồi một điếu. Hút một hơi thật sâu, nhả khói trắng, chị mở lời:
“Nhưng mà… cô bé đó cũng lạ ghê. Bao nhiêu lựa chọn không chọn, lại nhắm trúng… Haru nhà ta.”
“‘Lại nhắm trúng’ thì hơi quá… Em nghĩ cô ấy cũng chẳng chọn em đâu. Chỉ là em không đáp lại, nên lòng tự ái của cô ấy bị tổn thương thôi.”
“Vẫn cái kiểu suy nghĩ tiêu cực như mọi khi.”
“Đó gọi là suy nghĩ logic.”
Kisaragi hờ hững phẩy làn khói thuốc ra.
“Nhỡ đâu con bé thật sự thích em thì sao?”
“Không đâu.”
“Dựa vào đâu mà chắc vậy?”
“Thì… linh cảm.”
Kisaragi không nói ra rằng cậu biết cô ấy vốn đã thích một người khác.
“Linh cảm mà gọi là logic được à?”
Kotone nhả khói, nở một nụ cười bất lực.
Buổi tư vấn sau đó diễn ra như thường lệ, lẫn trong những câu chuyện vặt vãnh. Đến khi kết thúc, Kisaragi cảm ơn như mọi lần rồi rời khỏi S Clinic.
Đi thang máy xuống, cậu không ghé nhà thuốc mà ra thẳng phố. Hôm nay may mắn không phải nhận thêm toa thuốc mới vì ở nhà vẫn còn.
Ít ra thì cũng tránh được việc để Tanigawa-san nhìn thấy bộ mặt này — nếu không, phản ứng của cô ấy chắc chẳng kém gì Kotone, cộng thêm một màn truy hỏi tỉ mỉ và một bài giảng dài dằng dặc… Nghĩ tới thôi đã rùng mình, Kisaragi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Ê, Kisaragi!”
Đang đi bộ trên phố hướng về ga Yamato, cậu chợt nghe tiếng ai đó gọi với lại. Quay sang hướng phát ra âm thanh, Kisaragi thấy Shimizu Shinji đang giơ tay vẫy với nụ cười rạng rỡ.
Làn da ngăm rám nắng, đầu cắt gọn, cộng thêm đôi mắt hơi xếch mang nét hiền hậu khiến người đối diện tự nhiên cảm thấy yên tâm.
Hai người vốn hay gặp nhau trong các buổi thể dục chung giữa lớp, luôn trao đổi vài câu. Và tất nhiên, người chủ động bắt chuyện lúc nào cũng là Shimizu.
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Shimizu chạy chậm đến gần, vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
“À, đi chút việc. Cậu thì sao?”
“Tớ á… đi hẹn hò.”
“Vậy à. Thế thì tớ không làm phiền nữa, tớ đi đây.”
“Khoan đã nào. Bạn hẹn của tớ còn chưa tới mà.”
Shimizu nửa đùa nửa thật giữ cậu lại, rồi liếc nhìn gương mặt sưng vù của Kisaragi.
“Nhưng mà này, mặt cậu lại ăn đòn dữ quá ha. Lại là do Mishima Sayo à?”
“Ừm? Tớ chỉ bị đấm bất ngờ thôi, động cơ bên kia thế nào thì tớ không biết.”
“Ra là vậy… Nhưng mà cậu đúng kiểu dễ bị hiểu lầm đấy.”
“Hiểu lầm? Thế à?”
“Ừ. Lúc nào cũng mặt đơ, chẳng ai đoán được cậu nghĩ gì… Tớ còn phải lấy hết can đảm mới bắt chuyện lần đầu đấy.”
“Vậy à.”
Kisaragi trả lời hờ hững, khiến Shimizu chỉ biết cười gượng.
“Ở lớp vẫn ngồi một mình à?”
Kisaragi khẽ gật đầu.
“Vậy à… Thì một số người ghét cô đơn, một số lại thích ở một mình thôi.”
“Ừ, đúng thế.”
Kisaragi cười mỉa nhẹ. Đúng lúc đó, một giọng nữ vang lên từ phía sau gọi cậu. Quay lại, cậu thấy Arakawa Sanae đứng đó.
“Làm gì ở đây thế?”
“Không có gì. Thôi hai người cứ… hẹn hò vui vẻ.”
“Khoan, đã nói hẹn hò là sao?”
Kisaragi định nhanh chân rời đi thì Sanae đã nhanh như chớp chộp lấy cổ tay cậu.
“Hẹn hò đúng không?”
Cậu nghiêng đầu nhìn sang Shimizu.
“À… cũng không hẳn…”
Khác hẳn vẻ tự tin ban nãy, Shimizu bỗng trở nên ngượng ngập. Nhìn cảnh đó, Sanae lập tức hiểu ra và thẳng tay giáng một cú cốc đầu vào cậu ta. Tiếng “cộc” vang lên giòn tan như gõ mõ.
“Ui da! Sao đánh tớ?!”
“Là tại cậu nói mấy câu xàm đó!”
Mặc kệ Shimizu ôm đầu lườm nguýt, Sanae bắt đầu giải thích cho Kisaragi nghe sự thật.
Shimizu có cô em gái tên Yuki, kém hai tuổi. Ngày mai là sinh nhật lần thứ 14 của cô bé. Gần đây Shimizu cảm thấy khoảng cách giữa hai anh em đang xa dần, nên muốn tặng Yuki một món quà. Nhưng khổ nỗi cậu chẳng biết nên mua gì.
Vậy là cậu tìm đến Sanae – cùng câu lạc bộ điền kinh, hơn nữa còn học cùng trường cấp hai với Yuki và luôn cưng cô bé. Hôm nay Sanae nhận lời đi cùng Shimizu để chọn quà cho Yuki.
“—Vậy nên đây không phải hẹn hò nhé!”
“Ờ… sao cũng được.”
Kisaragi đáp cộc lốc, rõ là chán ngán với màn giải thích dài dòng. Nói xong, cậu khẽ vặn cổ tay, gỡ bàn tay Sanae đang giữ lấy mình.
“Không phải ‘sao cũng được’!”
“Rồi, biết rồi. Không phải hẹn hò đúng không? Thế thì chúc hai người chọn quà vui vẻ.”
“À này! Gặp nhau ở đây cũng là duyên, Kisaragi giúp bọn này chọn quà luôn đi.”
“Không, cảm ơn. Sao lại là tớ…”
Kisaragi quay lưng định đi, nhưng Sanae đã nhanh chóng ra hiệu cho Shimizu. Cậu chàng lập tức gật đầu, vòng cánh tay rắn chắc của dân điền kinh qua tay phải Kisaragi. Ở bên trái, Sanae cũng làm y hệt.
“Làm trò gì vậy?”
Kisaragi nhìn hai người ôm lấy mình, giọng vẫn lạnh băng.
“Đi đông mới dễ chọn được món quà tốt chứ. Nên cậu cũng đi cùng.”
Ai thèm mất công thế này chứ… Kisaragi nghĩ bụng, liếc Sanae với ánh nhìn sắc lạnh.
“Cậu bị đãng trí à? Hôm qua tớ nói gì quên rồi hả?”
“Nhớ chứ. Nhưng tớ cũng giống Sayo, càng bị từ chối càng muốn dính lấy.”
“Đúng là tính cách phiền phức. Thật lòng mà nói, tớ mong cậu chết đi cho nhẹ.”
“Ô hô, thẳng thắn gớm nhỉ.”
“Kisaragi, cậu cũng muốn đi riêng với Sanae hơn đúng không?”
“Ừ… nói thật thì có.”
Shimizu gãi đầu xấu hổ.
“Thế thì bỏ tay ra khỏi tớ đi.”
“Shimizu! Nếu cậu bỏ tay ra, tớ sẽ về ngay lập tức.”
Sanae trừng mắt với Shimizu, anh chàng lập tức gật đầu, quay sang nhìn Kisaragi với vẻ áy náy.
“Xin lỗi Kisaragi… lần này chịu khó nhé.”
Thật là… Cậu thở dài ngao ngán, nhìn hai người với vẻ bất lực.
“Được rồi, tớ đi. Nhưng buông tay ra ngay.”
“Không bỏ chạy chứ?”
“Ừ. Tớ đâu dại gì thách thức ace điền kinh chạy thi.”
Sanae mỉm cười hài lòng, từ từ buông tay ra. Thế là buổi chọn quà cho Yuki bắt đầu. Điểm đến hôm nay là một trung tâm thương mại thời trang với đủ loại cửa hàng.
Đúng là một ngày xui xẻo… Kisaragi thở dài, vai rũ xuống, lặng lẽ theo bước hai người phía trước.
“Này, cái này thế nào?”
“Thẩm mỹ của cậu đúng là… Cái sọc phản quang loá mắt đó là sao vậy, nhìn một phát mỏi mắt liền.”
Shimizu giơ một chiếc áo thun ra trước mặt hai người. Sanae nhăn mặt, vẻ như thật sự hết thuốc chữa.
“Thế à? Kisaragi cũng nghĩ vậy hả?”
“Không, tớ thấy ổn đấy chứ. Ánh sáng đèn xe chiếu vào sẽ phản quang, đi đường tối ít đèn đường là hợp lý nhất. Được đấy, mua cái đó đi.”
“… Này, cậu đang cố chọn đại cho xong để về sớm chứ gì?”
“Không có đâu.”
Ánh mắt đầy nghi ngờ của Sanae bị Kisaragi đỡ gọn bằng vẻ mặt vô cảm thường ngày.
“Nói trước là hôm nay tớ sẽ chọn thật kỹ. Yuki là hậu bối đáng yêu của tớ cơ mà.”
Sanae vừa nói vừa bước sang cửa hàng phụ kiện bên cạnh.
Đúng là tra tấn… Kisaragi khẽ thở dài, gương mặt u ám như tận thế đang đến nơi, miễn cưỡng bước theo.
“Này, Sayo có liên lạc gì không?”
Sanae vừa thử một món trang sức trên tay vừa hỏi bâng quơ.
“Không, chẳng có.”
“Hôm qua tớ ghé chung cư của nó sau giờ học, bấm chuông cũng không ai ra. Gọi điện từ hôm đó tới giờ cũng không bắt máy…”
“Không phải trẻ con đâu, mất tích vài ngày cũng chẳng sao.”
“Ờ… Nhưng sau chuyện vừa rồi thì…”
“Cậu lo xa quá.”
“Thế à…”
Sanae khẽ lẩm bẩm rồi cầm một chiếc vòng cổ ướm thử lên cổ mình. “Này, hợp không?” – cô mỉm cười hỏi.
“Hôm nay là chọn quà cho hậu bối cưng cơ mà?”
“Chỉ hỏi chút thôi. Mà này, cậu cũng chọn gì đi chứ.”
Sanae chu môi khó chịu. Kisaragi lười nhác đảo mắt một vòng, rồi dừng trước một món phụ kiện.
… Cái này.
Gương mặt cậu thoáng thay đổi. Đó là đôi bông tai hình quả địa cầu khá to.
“Ừm, xinh đó. Nhưng bông tai thì không được rồi, Yuki chưa xỏ lỗ tai.”
Sanae cầm lên rồi lắc đầu tiếc nuối. Nhưng Kisaragi lại không nhìn bông tai, mà dán mắt vào thứ nằm ở góc trưng bày – một viên bi thuỷ tinh xanh lam đậm như bầu trời đêm sớm.
Đẹp thật… Viên bi này giống hệt món báu vật của mình.
Cậu cầm viên bi lên, tiến đến quầy.
“Xin lỗi, cái này bán không?”
“Rất tiếc, món đó không phải hàng bán.”
“Có thể nhượng lại cho tôi không?”
“Thành thật xin lỗi…”
“Cậu muốn cái đó đến vậy à?” Sanae hỏi nhỏ. Kisaragi khẽ gật đầu. Nhân viên nữ bắt đầu bối rối. Đúng lúc đó, một giọng khác vang lên sau lưng.
“Có chuyện gì thế?”
Quay lại, họ thấy một phụ nữ khác – quản lý cửa hàng.
“À, thưa quản lý, vị khách này muốn mua viên bi kia…”
“Ra là vậy… Mà gương mặt em sao thế kia?”
Người quản lý nhìn chằm chằm vào mặt Kisaragi.
“Hôm qua bị đấm.”
“Ồ, lý do?”
“Chuyện tình cảm rắc rối thôi.”
“Bạn gái bạo lực ghê ha.”
“Ừm, phiền thật. Mà cũng không phải bạn gái tôi.”
“Hừm, nghe phức tạp đấy.”
“Đúng là rắc rối thật.”
“Rồi, tại sao em muốn viên bi này?”
Người quản lý nghiêng đầu hỏi. Cô trông khoảng cuối 30, đẹp một cách giản dị, bảng tên ghi: Harada Mie.
“Vì nó giống hệt món đồ tôi đã mất…”
“Ồ, chắc nó rất quan trọng.”
“Rất quan trọng.”
“Viên bi này là tác phẩm giới hạn 50 chiếc của một nghệ nhân kính ở Kyoto đấy.”
“Tôi biết.”
“Ồ vậy à. Nhưng nghệ nhân đó mất lâu rồi, nên đây là món khá quý trong bộ sưu tập của tôi.”
“Bộ sưu tập?”
Kisaragi cau mày.
“Ừ, tôi là người sưu tầm bi thuỷ tinh.”
“Ra vậy. Vậy chắc tôi không mua được rồi.”
“Không hẳn. Nếu em có lý do đủ thuyết phục, tôi có thể nhượng lại.”
“Lý do… Nói là đồ quý từng mất thì không được sao?”
“Tại sao nó quan trọng đến thế?”
“Bố mẹ tặng tôi khi tôi chào đời.”
“Ồ, câu chuyện hay đấy. Nhưng lý do để tôi nhường thì hơi yếu. Không còn gì khác sao? Bịa cũng được, miễn làm tôi cảm động.”
Harada nhìn cậu như thử thách.
Ban đầu vốn chẳng định bán… Kisaragi thầm nghĩ rồi cúi nhẹ đầu, nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.
“Này, bỏ qua thật à? Cố thêm chút chắc thuyết phục được đấy.”
Sanae đuổi theo hỏi.
“Không đâu. Cô ta không định nhường.”
“Thế à… Ủa, Shimizu đâu?”
Hai người lại đi tìm Shimizu. Một lúc sau, họ thấy cậu ta vẫn đang cầm cái áo sọc phản quang ban nãy ngắm nghía với vẻ đắn đo. Sanae chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Cuối cùng, quà cho Yuki được chốt là dây chuyền bạc hình trái tim – lựa chọn của Sanae. Shimizu hơi miễn cưỡng, nhưng bị Sanae ép nên cũng phải đồng ý.
“Tớ có mặt ở đây để làm gì nhỉ?”
Kisaragi nhìn Shimizu đang trả tiền ở quầy, chán nản.
“Thôi kệ, nhờ thế cậu mới gặp được viên bi đó còn gì.”
“Tìm thấy mà không có được thì thà đừng thấy.”
“Ừ, tớ hiểu… chắc Sayo cũng sẽ nghĩ vậy.”
Sanae cúi xuống, khẽ lẩm bẩm.
Sau đó, Shimizu mời họ ăn trưa muộn để cảm ơn. Sanae vui vẻ nhận lời. Kisaragi thì từ chối vì… không đói.
“Kisaragi, hôm nay cảm ơn nhé!”
Chia tay, Shimizu vỗ mạnh tay lên vai Kisaragi.
Trời đã nóng, lại thêm cái tát vai này… Cậu khẽ thở dài, gạt tay Shimizu ra. Lúc này Sanae tiến lại, nói nhỏ:
“Nếu rảnh… thử gọi cho Sayo xem.”
Kisaragi không đáp, chỉ bước nhanh về phía ga Yamato.
“Đùa à. Ai mà gọi chứ.”
Cậu lẩm bẩm, bước chân càng lúc càng nhanh.
Note