Ngày 03 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
“Khoan, sao cả anh cũng bám theo vậy hả?”
“Có sao đâu, lâu rồi mới gặp lại mà.”
Gondō Tamotsu mỉm cười nhìn Kotone. Ngồi đối diện anh là Kisaragi với gương mặt u ám, bên cạnh là Sayo đang chăm chú vào thực đơn với vẻ mặt nghiêm túc.
Địa điểm là quán cà phê thuần túy Ikeda – nơi Sayo dạo gần đây hay ghé. Quán nhỏ, do một cặp vợ chồng già trông coi, và theo lời cô thì đây là tiệm pound cake nổi tiếng “ngầm” với giới sành ăn.
Vừa mới xơi hết ly parfait xong, giờ lại tới pound cake… Cô này chắc tiền tiểu đường cận kề rồi. Kisaragi liếc Sayo – đang mải mê chọn bánh – nghĩ thầm.
Một cặp học sinh cấp ba trẻ trung và một cặp “trên ba mươi” – bộ bốn trông chẳng khác nào một buổi hẹn đôi lệch tuổi. Tất cả bắt đầu từ lần chạm mặt Gondō tình cờ trước đó.
Vừa rời cửa hàng boutique cao cấp, ba người bọn họ chậm rãi đi về phía quán Ikeda. Đúng lúc đó, một giọng gọi tên Sayo vang lên từ phía sau. Khi cả ba đồng loạt quay lại, một người đàn ông da ngăm giơ tay chào.
“A, Gondō-san.”
“Chào, Sayo-chan.”
“…Tamotsu.”
Kotone cau mày, lẩm bẩm. Gondō đáp lại bằng nụ cười tươi.
“Lâu rồi nhỉ.”
Chị biết Gondō-san à?”
“Biết thì… chỉ là học cùng trường đại học thôi.”
Sayo hỏi, Kotone đáp với vẻ khó chịu.
“Lạnh nhạt thế. Không phải chỉ có thế đâu nhỉ?”
“Anh mà nói linh tinh là tôi giết đấy.”
“Rồi rồi, tôi chưa muốn chết, nên sẽ không nói gì thêm.”
Gondō nhún vai cười khổ.
“Quan trọng là sao anh biết Sayo-chan?”
“Câu đó tôi mới hỏi cô đấy. Sao cô lại biết cô ấy?”
“Con bé là bạn nhỏ của cậu này.”
Kotone đặt tay lên vai Kisaragi, cười rồi giơ ngón út.
Lại bịa đặt tùy tiện… Kisaragi thở dài.
“Hừm, ra vậy. Thế cậu với Kotone quan hệ thế nào?”
“Học trò— …cũ.”
“Học trò cũ? À, hiểu rồi.”
Gondō nhanh trí hùa theo lời nói dối của Kotone.
“Thế còn cậu với Sayo-chan?”
“Quan hệ công việc.”
“Quan hệ công việc… Vậy nghĩa là em cũng không phải nữ sinh bình thường nhỉ?”
Kotone nheo mắt nhìn Sayo. Cô khẽ cười gượng, lắc đầu.
“Không, giờ em là nữ sinh bình thường. Phải không, Gondō-san?”
“Ừ, tôi đảm bảo.”
“Thế thì tốt.”
Kotone miễn cưỡng chấp nhận, rồi quay sang Sayo.
“Nghe này Sayo-chan, tuyệt đối đừng dây dưa với loại người như hắn.”
“Loại người như tôi… vẫn gay gắt như xưa nhỉ.”
Gondō cười gượng. Anh liếc nhanh sang Kisaragi rồi hỏi Sayo: “Cậu ấy là người đó hả?” Sayo mỉm cười gật đầu, có chút ngượng ngập.
“Rất hân hạnh.”
Gondō chìa tay bắt tay Kisaragi.
“Chào.”
Kisaragi đáp, bắt tay và khẽ cúi đầu. Gondō nhìn thẳng vào mắt cậu như dò xét điều gì đó, rồi khẽ lẩm bẩm: “Ra vậy.”
“Ra vậy?”
Kisaragi nghiêng đầu hỏi lại, Gondō chỉ cười, lắc đầu.
“Không, chuyện của tôi thôi. Mà ba người đang đi đâu đấy?”
“Đến quán cà phê có pound cake ngon.”
“Ồ, vậy tôi đi cùng được không?”
“Tôi thì không sao…”
Sayo gật nhẹ, liếc Kotone.
“Khoan, không được đâu.”
“Sao lại không? Cơ hội tình cờ thế này gặp lại còn gì.”
Gondō nói rồi khoác tay kéo cả Sayo và Kotone. Mặc hai người lúng túng, anh cười: “Đi thôi,” rồi kéo thẳng đến quán Ikeda. Và thế là một “buổi trà chiều kỳ lạ” được mở màn.
“Rồi! Tôi chọn Double Chocolate Pound Cake và Iced Royal Milk Tea.”1
Sayo ngẩng lên khỏi thực đơn, quay sang Kisaragi – vẫn giữ gương mặt lạnh tanh.
“Kisaragi-kun chọn gì? Tôi gợi ý nhé—”
“Tôi uống iced coffee.”2
“Hả? Không ăn bánh à?”
“Vừa ăn parfait xong còn gì? Coi chừng tiểu đường đấy.”
“Ổn mà, bánh ở đây ít ngọt lắm.”
“Không phải vấn đề ngọt hay không… với lại gọi thì cũng không ăn hết nổi.”
“Vậy tôi cho cậu ăn chung.”
“Không, cảm ơn.”
“Đừng ngại mà.” Sayo nói rồi quay sang Kotone. “Còn chị chọn gì, Sag—”
“Gọi Kotone thôi, tôi cũng gọi em là Sayo-chan mà.”
“À… vậy Kotone-san chọn gì?”
“Món nào nổi bật?”
“Ừm… chắc pound cam là kinh điển nhất.”
“Vậy cho tôi món đó với iced tea.”
“Còn Gondō-san?”
“Tôi chỉ uống iced coffee.”
Xong xuôi, Sayo bấm chuông. Bà chủ lớn tuổi mỉm cười đến ghi order. Sau khi xong, Sayo khẽ thở ra. Bên cạnh, Kisaragi thì cầm thực đơn xem cho đỡ chán.
Ồ, có món “Cupid” này… Lúc nãy bà chủ không có giọng Kansai. Vậy chắc ông chủ là người vùng Kansai? Kisaragi đưa mắt nhìn ra quầy, nơi ông chủ với gương mặt hiền hòa đang đứng.
Mọi chuyện bắt đầu rối hơn rồi đây… Cậu nhìn xuống thực đơn, rồi liếc sang Gondō đối diện.
Làn da nâu đều không vết, cổ áo sơmi hé lộ chiếc dây chuyền hàng hiệu, tay trái là chiếc đồng hồ Audemars Piguet – một trong ba thương hiệu xa xỉ bậc nhất thế giới.
Rõ ràng không giống dân công sở bình thường. Kisaragi nghĩ đến vài nghề hợp với hình ảnh đó. Đang mải suy đoán thì món ăn được mang ra.
To thật… May mà không gọi. Nhìn miếng pound cake khổng lồ, Kisaragi âm thầm thở phào.
Note