Ngày 04 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
Hiện tại, Kisaragi đang ở phòng nghe nhìn, soạn bản thảo thuyết minh cho buổi chiếu trong lễ hội. Bên cạnh, Sayo vừa nghe radio FM từ điện thoại vừa thẫn thờ ngắm cậu.
“Vẫn có hiểu biết như thường nhỉ…”
Nhìn Kisaragi viết liền mạch các câu chuyện về chòm sao hoàn toàn từ trí nhớ, cô chán nản thở dài.
“Sao cậu không thử chuyển sự ham học ấy sang mấy chuyện khác?”
“Chuyện khác là chuyện gì?”
“Tình yêu, tình bạn, tôi này, câu lạc bộ… Là học sinh cấp ba thì phải tận hưởng thanh xuân chứ?”
“Hình như trong đó có một từ thừa.”
Kisaragi gõ phím, lẩm bẩm rồi thở nhẹ.
“Nếu rảnh tán nhảm thì đi giúp làm mái vòm đi.”
“Không được. Tôi là trợ lý của cậu, bỏ đi sao được.”
“Trợ lý gì chứ, từ nãy chỉ thấy gây phiền.”
“Phiền cái gì! Ngồi một mình gõ phím trong chỗ trống trải thế này, có mỹ nhân như tôi bên cạnh vẫn hơn chứ?”
Cô xị mặt cúi sát, đúng lúc từ radio vang lên nhạc.
“A, tôi thích bài này!”
Khuôn mặt cau có lập tức tươi hẳn, Sayo nhắm mắt, lắng nghe giọng hát dịu êm.
Không quan tâm lắm đến âm nhạc… nhưng giai điệu này lại dễ chịu.
“Bài gì thế?”
“‘Chouchou Musubi’ của CHARA. Hay đúng không?”
“Tạm được.”
“Không chịu thừa nhận nhỉ. Nghe radio thể dục số 1 mãi, thỉnh thoảng nghe nhạc thế này đi.”
“Hừ, kệ tôi.”
Kisaragi khẽ hừ mũi.
Chuẩn bị lễ hội đã bước sang ngày thứ 5 — mái vòm đã hoàn thành 80%, có thể xong sớm hơn kế hoạch. Cậu tiếp tục tập trung soạn thảo.
“Sao rồi, vụ Yuuki thế nào?”
“Ai biết. Tôi chặn hết LINE, mail, gọi điện rồi.”
“Thế thì hơi nguy à nha.”
“Sao lại vậy?”
“Nếu không liên lạc được, cô bé sẽ mò đến tận nơi đấy…”
“Không rảnh đến mức đó đâu.”
“Hy vọng là vậy.”
Ít lâu sau, Kisaragi hoàn tất bản thảo, lên lớp kiểm tra tiến độ. Các mảnh ghép đã xong, mọi người đang dọn dẹp. Cậu kiểm tra từng mảnh, cả lớp nín thở chờ.
“Thế nào?”
Sayo hỏi. Khoảng lặng ngắn.
“Ổn. Ghép xong sẽ ra mái vòm đẹp.”
“Nghe chưa, đã được chỉ huy duyệt!”
Cả lớp reo hò. Kisaragi thấy cảm giác lạ lùng — chỉ là 5 ngày công việc lặp lại, chẳng đem lại lợi ích gì, vậy mà ai nấy đều rạng rỡ.
“Sao? Thỉnh thoảng cũng đâu tệ, đúng không?”
Sayo hỏi, cậu hừ mũi.
Hóa ra, không chỉ mình cô ấy thay đổi… Cậu khẽ cười nhìn mái vòm sắp hoàn thiện.
Sáng hôm sau, 7:20 — đang đi trên hành lang, Kisaragi nghe gọi từ sau. Quay lại thấy Sanae mặc đồ tập điền kinh.
“Buổi tập sáng ổn chứ?”
“Mái vòm…”
Cô buồn bã.
Trong lớp, những học sinh cũng đi tập sáng đang ngồi với vẻ ủ rũ. Trước mắt họ là những mảnh mái vòm bị xé nát, trên đó đầy lời chửi rủa nhắm vào Kisaragi.
“Tệ thật, ai lại làm thế…” Một nữ sinh rưng rưng. Sanae nhìn xuống, liếc Kisaragi.
“Ngày mai là lễ hội… Giờ thì không kịp, nhỉ?”
“Ừ, không thể.”
Sugawara thông báo việc mái vòm bị phá trong giờ chủ nhiệm. Có lẽ thủ phạm lẻn vào đêm qua. Bắt đầu với câu “Có lẽ là người quen tay việc này”, cô giáo say mê suy luận 10 phút.
Học sinh khó chịu, phàn nàn, Sugawara bỏ cuộc, quay về chính đề: Không thể làm lại từ đầu. Thỏa hiệp: đổi rèm cửa lớp thành rèm cản sáng, chiếu planetarium trong lớp.
Cả lớp sa sầm, nhưng không còn thời gian phản đối. Trên mảnh mái vòm bị phá còn có cả dòng “Tránh xa Mishima Sayo” hay “Mày không xứng với cô ấy”.
Thủ phạm chắc là fan của cô rồi. Cô nàng vẫn “hot” như thường. Kisaragi nghĩ. Cậu cân nhắc cách làm lại mái vòm trong nửa ngày — ít nhất cần gấp đôi nhân lực. Không quen ai. Nhưng có một cách, rất đơn giản.
Chiều hôm đó, 1-D ở lại trường, bắt tay làm lại.
Đã nói là không thể… đúng là đám không chịu bỏ cuộc. Cậu thở dài, rồi tiến ra cửa lớp.
“Đi đâu vậy?” Sanae chặn lại.
“Sang 2-F, gặp người cần nhờ.”
“Vậy cố lên nhé.”
Cô mỉm cười, vỗ lưng cậu. Kisaragi gật đầu vô cảm, đi ra. Từ xa, Suzuki dẫn theo cả chục nam sinh tiến đến.
Cô ấy nhanh tay thật… Cậu hơi cúi đầu.
“Không coi như trả nợ, cũng chẳng phải chuộc lỗi… nhưng xin cho tôi giúp làm mái vòm.”
Suzuki nhìn thẳng vào cậu. Người nhờ anh ta không cần đoán cũng biết — Mishima Sayo chỉ cần mở miệng, cả đống nam sinh sẵn sàng đến. Nhưng để tránh người gây rối như thủ phạm kia, cô chọn Suzuki, “người hùng” câu lạc bộ bóng đá. Không ai dám làm mất mặt anh ta.
“Cô ấy nói gì?”
“…Người quan trọng của tôi đang gặp khó.” Suzuki nhắm mắt. “‘Chuyện cậu từng làm với tôi, tôi bỏ qua… nên hãy giúp tôi.’”
Như vợ hiền chống lưng ông chồng vô dụng vậy… Kisaragi khẽ nhếch môi, nhìn Suzuki.
“Cậu không muốn nhờ tôi thì—”
“Không, tôi sẽ nhờ. Nhờ toàn bộ.”
Cậu ghét bị xen vào, nhưng còn tùy người. Nghĩ vậy, Kisaragi dẫn nhóm Suzuki đến chỗ làm.
Mái vòm cuối cùng được hoàn thành lúc hơn 21:00, nhờ Suzuki và cả nhóm Shimizu đến giúp. Suzuki không nói gì thêm, lặng lẽ rời đi.
Chắc cũng nên cảm ơn. Cậu nghĩ, nhìn về phía “đầu mối” chính — Sayo đang cười giơ tay chữ V.
“Muộn ghê ha.”
Sayo xem đồng hồ, khi hai người đến ga Kannazuki đã gần 22:00. Bên cạnh, Kisaragi cầm hai hộp cơm giảm giá như thường lệ, lặng lẽ chờ tàu.
“Vậy là nhẹ nhõm rồi.”
“Lớp mình không ai bỏ cuộc nhỉ.”
“Quả là lì lợm.”
“…Chính cậu cũng định tìm Suzuki mà.”
“Mái vòm bị phá rõ là vì thù cá nhân với tôi. Tôi cũng thấy có trách nhiệm.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Ừ, chỉ vậy.”
Tàu đến. Cửa mở. Nhưng Kisaragi không bước vào.
“Sao vậy?”
“Tôi tiễn cậu về.”
“Không cần đâu. Giờ cũng muộn rồi.”
“Đi đêm một mình nguy hiểm. Nhất là con gái.”
“Hôm nay tử tế ghê.”
“Có nợ thì trả.”
“Thế à… Vậy hiếm khi thế này, tôi sẽ nhận thôi.” Sayo nắm tay cậu, “Thêm chút ‘tùy chọn’ này cũng được chứ?” Cô nháy mắt.
Kisaragi hừ nhẹ, nhìn ra phố từ sân ga. Thành phố tối hơn mọi khi, ánh đèn neon lấp lánh.
Thỉnh thoảng thế này cũng không tệ. Cậu nghĩ, cảm nhận hơi ấm từ tay cô, lặng lẽ chờ tàu.