Ngày 03 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
Hơn mình nghĩ, cậu ta cũng là một kẻ kỳ lạ thật… Lần này không biết sẽ kéo dài được bao lâu đây. Sayo vừa nghĩ về cuộc trao đổi với Kisaragi sáng nay, vừa hiếm hoi nở một nụ cười không phải giả tạo.
“Xin lỗi để em chờ, Sayo-chan.”
Quay lại, cô thấy Gondo Tamotsu đang đứng đó. Vẫn đen như mọi khi nhỉ… Sayo thầm nghĩ, khẽ mỉm cười với ông ta.
Cô gặp Gondo lần đầu ở câu lạc bộ NAS. Chính tại nơi này, cô được ông ta “mời” vào làm việc. Chuyện đó xảy ra cách đây tròn một năm—
Tối hôm đó, NAS đông nghẹt khách vì là cuối tuần. Trong khi nhóm bạn đang ồn ào ngoài sàn, Sayo chỉ ngồi ở quầy bar, thẫn thờ ngắm nhìn.
Chính lúc đó, cũng như hôm nay, có một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Ngồi cạnh được chứ?”
Quay lại, cô thấy một người đàn ông đứng đó. Mái tóc đen bóng được vuốt gọn bằng sáp, gương mặt rám nắng đậm nét như người Âu. Trạc ngoài 30, khoác chiếc sơ mi xanh đậm cùng quần tây cùng tông, dưới chân là đôi giày lười hàng hiệu nổi bật với logo chữ H. Chỉ nhìn thôi đã biết tốn kém.
“Bắt chuyện làm quen à?”
Sayo nhìn anh ta bằng ánh mắt hờ hững.
“Anh không rõ định nghĩa của ‘bắt chuyện làm quen’ là gì… Nhưng anh có chuyện quan trọng muốn bàn với em. Lên trên nhé?”
Anh ta cười nhẹ, chỉ tay về phòng VIP tầng hai.
Thôi thì sao cũng được… Thời điểm đó vì một số lý do, Sayo đang tự buông thả bản thân, nên ngoan ngoãn đi theo.
Tầng hai, trước cửa phòng VIP có hai gã đàn ông mặc đen đứng gác, tay cầm bộ đàm như đang nhận chỉ thị.
Họ liếc nhìn Gondo và Sayo rồi cúi gập người chào, lập tức mở cánh cửa nặng nề. Sayo thầm nghĩ: Bảo vệ còn phải cung kính thế này, chắc đây là khách lớn lắm.
Bên trong, ánh đèn chùm lộng lẫy, phòng với tông đỏ đen và ánh sáng vừa đủ tạo nên bầu không khí sang trọng như một salon cao cấp. Không có khách nào khác, nơi này hoàn toàn dành riêng cho hai người.
Trong khi Sayo đang quan sát, một nhân viên mặc vest xuất hiện, đưa cả hai đến chiếc bàn đẹp nhất ở cuối phòng.
Cô từ tốn ngồi xuống sofa. Lớp da mịn và phần đệm ôm sát cơ thể mang đến cảm giác thoải mái tột cùng.
Trên bàn có một xô champagne. Gondo rót chất lỏng hồng nhạt đầy bọt vào ly. Sayo cụng ly, nhấp một ngụm. Mùi thơm ngọt của quả mọng lan tỏa, vị chua thanh như trái cây tươi thấm dần trong miệng.
Từ trước tới nay cô chưa từng thấy rượu ngon. Không phải vì tửu lượng kém, chỉ đơn giản là chưa gặp loại hợp khẩu vị. Đây là lần đầu tiên mình thấy thứ này ngon thật sự.
“Thế nào, hợp gu chứ?”
“Ngon thật…”
“Vậy thì tốt. Đây là Louis Roederer Cristal.”
“Ồ… Vậy chuyện anh muốn nói là gì?”
“À, đúng rồi. Nhưng trước hết giới thiệu đã.”
Gondo đặt trước mặt cô một tấm danh thiếp: Gondo Tamotsu, Giám đốc Công ty Cổ phần Arcus. Phòng VIP thuê trọn, champagne đắt tiền, danh thiếp tên công ty nghe đáng ngờ—người đàn ông này rõ ràng chẳng phải dân lương thiện.
“Anh là yakuza à?”
Sayo uống cạn ly, nghiêng đầu trêu.
“Không đâu. Anh trông như thế à?”
Gondo cười nhẹ, rót thêm champagne vào ly cô.
“Anh không uống à?”
“Anh không uống được.”
“Không ngờ đấy… Nhìn chẳng giống.”
Sayo đưa ly lên ngang ánh đèn chùm, nheo mắt ngắm nhìn.
“Em yên tâm, không bỏ thuốc đâu.”
“Tôi có lo gì đâu.”
Cô cười, nhấp thêm một ngụm.
“Mạnh mẽ ghê.”
“Cũng bình thường. Nhưng tốt nhất vào thẳng vấn đề, không thì tôi say mất.”
“Vậy vào thẳng nhé.”
Gondo vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, bắt đầu nói. Chuyện rất đơn giản: ông ta muốn cô tìm các nữ sinh trung học/cấp hai làm “dịch vụ”.
Hơn nữa còn phải đủ mọi loại: từ loli đến gyaru, từ mảnh mai đến đầy đặn.
“Tại sao là tôi?”
“Trực giác thôi. Nhìn em là biết hợp.”
“Xin lỗi, không được. Tôi bận lắm.”
“Thật sự không được à?”
“Tôi là học sinh cuối cấp, còn phải thi đại học.”
“Vậy à… Tiếc thật. Nhưng nếu đổi ý, gọi cho anh bất cứ lúc nào.”
Ông ta chỉ vào tấm danh thiếp, ánh mắt như thể chắc chắn cô sẽ liên lạc lại. Và thật vậy, chưa đầy ba ngày sau Sayo đã gọi.
Cô muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại. Gondo nói toàn bộ tiền từ việc đó sẽ để cô tự quản, chỉ với một điều kiện: tuyệt đối không được tiết lộ thông tin khách hàng.
“Nếu không giữ lời, anh sẽ mất mạng… và dĩ nhiên là em cũng vậy.”
Gondo cười lạnh. Gương mặt đó đến giờ cô vẫn không quên. Vài ngày sau, công việc của Sayo bắt đầu: Gondo liên lạc yêu cầu kiểu khách cần, Sayo đi tìm người. Với tính cách khéo léo, đây là công việc hợp với cô.
Sau này cô mới biết, mục đích thật sự của Gondo là lấy thông tin quý từ các khách VIP mua vui. Thông tin đó mang lại nguồn tiền khổng lồ. Xưa nay, đàn ông quyền lực cũng chỉ xoay quanh tiền và đàn bà. Các VIP không thể công khai ăn chơi, nên Gondo cung cấp cho họ “dịch vụ” kín, đổi lại họ cung cấp thông tin. Đó là lý do ông ta cần gái.
Công việc đó đã tròn một năm. Cũng đến lúc dừng lại rồi. Sayo quay sang Gondo, nở nụ cười giả tạo.
“Anh vẫn đen nhỉ… Từ trước định hỏi rồi, ở nhà anh có máy tắm nắng à?”
“Không, anh tắm nắng ở biển.”
“Xạo, mùa đông cũng đen thế này cơ mà.”
“Thì anh tắm nắng ở nước ngoài.”
“Ra vậy. Mà chuyện anh muốn nói là gì?”
“Em thực sự muốn nghỉ à?”
“Ừ. Đúng một năm rồi. Đến lúc rồi.”
“Anh nghĩ mình là cặp ăn ý mà… Em không nghĩ lại sao?”
“Xin lỗi, tôi quyết rồi.”
“Vậy… bỏ việc thì làm bạn gái anh nhé?”
“Đừng đùa với học sinh chứ.”
“Đùa ư? Không đâu.”
Gondo nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Một đứa nhóc như tôi thì có gì tốt?”
“Khuôn mặt, vóc dáng như người mẫu. Thông minh, làm việc giỏi. Nhưng quan trọng nhất… là đôi mắt luôn khao khát mãnh liệt một thứ gì đó.”
Lại cái kiểu nhìn thấu người ta… Sayo thầm nghĩ.
“Cảm ơn, nhưng hiện tại tôi đang để tâm người khác rồi.”
“Ồ? Là ai?”
“Một đứa ở trường.”
“Cậu đội trưởng CLB bóng đá mà em nói hôm trước à?”
“Không. Thằng đó trong mắt tôi coi như chết rồi.”
Sayo khẽ thở ra, nói hờ hững.
“Em thay người nhanh nhỉ. Vậy thằng mới thế nào?”
“Một thằng lập dị ghét loài người.”
“Nguy hiểm đấy.”
“Ý gì?”
“Phụ nữ hay yếu lòng trước dạng đàn ông đó. Chắc là do bản năng mẫu tử bị khơi gợi.”
“Không đâu. Chỉ là một thằng đeo kính bình thường thôi.”
Sayo nhớ lại gương mặt Kisaragi. Cái vẻ cau có như hờn dỗi… Quả thật có chút gì đó khiến cô muốn bảo bọc.
“Ghét người, đeo kính, bình thường… Nghe cũng gợi tình nhỉ.”
“Đừng tưởng tượng vớ vẩn. Dù sao, lời đề nghị của anh tôi không thể nhận. Xin lỗi.”
“Vậy à, tiếc thật. Nhưng anh sẽ luôn chờ Sayo-chan.”
“Cảm ơn.”
Sayo uống cạn ly Cristal Rosé, mỉm cười như thiên sứ.
“Sayo, đợi tớ với—”
Tiếng hét lớn từ phía sau cắt ngang dòng hồi tưởng. Giọng khàn quen thuộc này, không cần quay lại cũng biết ai.
Lại hét toáng lên… Sayo quay lại, đúng như dự đoán, Sanae đang chạy tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có chuyện gì là sao! Sao cậu không nghe điện thoại?”
“Xin lỗi… Tớ bận nghĩ vài chuyện.”
“Kisaragi phải không?”
“Một phần. Còn lại cũng có nữa.”
Sayo vừa nói vừa thong thả bước trên đường rợp bóng cây, Sanae đi bên cạnh.
“Hắn bị đánh tơi tả đấy. Bạn trai cậu.”
“Không còn là bạn trai nữa…”
“Hết hứng rồi à?”
“Không hẳn là hết hứng… Tớ cũng không biết.”
“Chẳng lẽ cậu hơi nghiêm túc với cậu ta à?”
“Không biết…”
Sayo nghiêng đầu, lảng tránh câu trả lời.
“Cậu mập mờ quá.”
“Ha ha, đúng vậy.”
“Còn người đó thì sao?”
“Lâu rồi không gặp… Nhưng vẫn liên lạc.”
“Vậy bây giờ vẫn…”
“…Ừ.”
Sayo cười gượng, gật đầu.
Hai người im lặng đi tiếp. Đến trước công viên, Sanae như nhớ ra điều gì, lên tiếng.
“Nhưng mà này, Kisaragi cũng kỳ quặc thật.”
Cô bắt đầu kể lại chuyện hôm qua. Sayo mỉm cười nghe, nhưng đến một từ khóa thì cô cau mày.
“Viên bi ve? …Cái đó trông thế nào?”
“Màu xanh lam đậm, rất đẹp. Nghe nói hàng giới hạn.”
Cái đó chắc là giống hệt viên cậu ta gọi là báu vật hôm trước. Sayo nhớ lại chuyện đó.
“Cậu ta muốn nó đến vậy à?”
“Ừ. Hiếm khi thấy cậu ta sốt sắng. Nói là của bố mẹ tặng khi mới sinh, nhưng mất lâu rồi.”
Mất lâu rồi? Hôm trước vẫn còn thấy mà… Chuyện gì đây?
“Cuối cùng cậu ta có lấy được không?”
“Không. Cô nhân viên kỳ lắm. Nói nếu có lý do thuyết phục thì sẽ nhường. Nhưng cuối cùng vẫn không.”
“Lý do thuyết phục à…”
Sayo ngước nhìn bầu trời, không một gợn mây.
Sanae thấy Sayo có vẻ ổn hơn thì yên tâm, tới khu phố mua sắm liền nói: “Ngày mai nhớ đi học đấy nhé” rồi vội về.
Đúng là lo lắng từ xưa đến giờ… Sayo nhìn theo bóng lưng nhỏ dần của bạn thân, khẽ nói: “Cảm ơn nhé.”