Ngày 03 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
“Ê, cái này rốt cuộc là sao đây hả?”
Sanae vừa cầm lấy bàn tay Kisaragi đang quấn băng kín mít vừa nghiêng đầu dò xét.
Lại ồn ào từ sáng sớm… Kisaragi quay sang nhìn cô gái điền kinh, thở dài đầy bất lực. Cậu nhanh chóng hất tay ra và đáp với vẻ mệt mỏi:
“Chỉ là tự làm mình bị thương thôi.”
Chiều hôm qua, trên đường về nhà, Kisaragi tình cờ đi ngang qua một bệnh viện cấp cứu. Cậu được khâu vết thương ở lòng bàn tay với điều kiện sẽ mang thẻ bảo hiểm đến sau. May mắn là vết thương ở cổ không đáng kể, nhưng lòng bàn tay thì sâu đến mức phải khâu.
Bác sĩ hỏi tại sao lại bị thương như vậy, Kisaragi chỉ đáp ngắn gọn: “Tự gây thương tích thôi.” Dĩ nhiên bác sĩ nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ. Ngay cả khi bị truy hỏi nhiều lần, Kisaragi vẫn giữ nguyên một câu trả lời duy nhất: “Tự gây thương tích thôi.”
“Ra là tự gây thương tích ha… Mà này, hôm qua hai người có xảy ra chuyện gì không?”
Sanae nói với vẻ hờ hững rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu.
“Không, chẳng có gì cả.”
“Thật không?”
“Ừ. Sao vậy?”
“… Hôm qua Sayo gọi điện cho tớ lúc nửa đêm.”
“Gọi lúc nửa đêm có gì lạ sao?”
Có chuyện như tối qua, người bình thường thấy bất an là điều dễ hiểu. Kisaragi nghĩ vậy, mặt không đổi sắc lấy sách tiết đầu tiên ra khỏi cặp.
“Không phải thế… Chỉ là thái độ của cô ấy hơi lạ… Cứ nhắc đến cậu là cô ấy lại lảng sang chuyện khác.”
“Hửm. Chắc là chán tôi rồi thôi.”
“Vậy à. Tớ còn nghĩ lần này chắc sẽ kéo dài hơn một chút…”
Sanae chống cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay Mishima Sayo nghỉ học. Nguyên nhân thì khỏi phải nói cũng biết. Có lẽ từ giờ cô ấy sẽ không còn quấn lấy mình nữa… Kisaragi nghĩ vậy, liếc nhìn bàn tay quấn băng. Có lẽ vết thương sâu đến mức phải khâu cũng đáng… Cậu khẽ mỉm cười trong lòng.
“Vậy thật ra bàn tay cậu bị gì?”
“Tôi nói rồi, tự gây thương tích.”
“Thường thì tự gây thương tích là rạch tay mà?”
Sanae nghi hoặc nhìn sát vào mặt cậu. Kisaragi thở khẽ, đáp với giọng bất cần:
“Không nhất thiết. Thế giới này phức tạp hơn cậu nghĩ.”
“Vậy à… Nhưng sao phải làm vậy?”
“Vì nó kích thích tiết ra beta-endorphin, làm tâm trạng phấn khích hơn.”
“Beta-endorphin là gì?”
“Ma túy trong não.”
“Ra vậy… Cậu lúc nào cũng biết nhiều ghê.”
“Kiến thức phổ thông thôi.”
“… Cậu đúng là tính cách khó ưa thật.”
“Muốn than phiền thì than với mẹ tôi ấy.”
Kisaragi vừa nói xong thì chuông báo hết giờ ra chơi vang lên. Sanae “Vậy nhé” rồi quay lại chỗ ngồi.
Không lâu sau, thầy dạy Toán Tamura bước vào lớp. Nhìn thấy tay Kisaragi quấn băng, thầy hỏi lý do. Cậu chỉ đáp ngắn gọn “Bong gân.” Thầy chỉ “Cẩn thận vào” bằng giọng hờ hững rồi bắt đầu bài giảng chán ngắt như thường lệ.
Kisaragi khẽ liếc ra ngoài cửa sổ. Dưới sân, các học sinh mặc đồng phục thể dục đang vui vẻ đuổi theo quả bóng. Cậu chống cằm lặng lẽ nhìn. Bất chợt, cô bạn ngồi cạnh chuyền cho cậu một mảnh giấy.
Trên giấy viết: “Cậu đang hẹn hò với Sayo-chan à?” Nhìn nét chữ, có vẻ là của một nữ sinh. Kisaragi đọc xong liền im lặng trả lại.
Vớ vẩn. Sao mọi người lại quan tâm đến chuyện của người khác thế nhỉ? Kisaragi hoàn toàn không hiểu nổi kiểu suy nghĩ đó.
Dù sao thì, hôm nay chắc mình cũng không có thời gian ăn trưa. Nhưng cũng đành thôi, thứ đã mượn… thì phải trả lại đầy đủ. Cậu nghĩ vẩn vơ như vậy, rồi từ từ hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.
“Ơ, cậu định đi đâu vậy?”
Khi Kisaragi vừa định bước ra khỏi lớp, Sanae ở gần cửa liền cất tiếng gọi.
“À, đi một chút thôi. À mà này, cậu có biết Suzuki-senpai học lớp nào không?”
“Lớp F.”
“Vậy à, cảm ơn.”
“Cậu có việc gì với Suzuki-senpai à?”
“Ừ, có chút chuyện… trả lại đồ đã mượn.”
“Hửm… Vậy để tớ đi cùng.”
Sanae nói vậy, còn Kisaragi thì chẳng phản đối, chỉ im lặng như ngầm cho phép. Cả hai cùng hướng về lớp 2-F. Lên đến tầng ba, Kisaragi bước đi dọc hành lang với gương mặt không biểu cảm, trong khi các học sinh khóa trên nhìn cậu với ánh mắt nghi hoặc.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước cửa lớp 2-F. Từ cửa, Kisaragi nhìn thấy Suzuki – một nhân vật trung tâm của lớp – đang bị vây quanh bởi đám bạn, vui vẻ ăn trưa.
Thật là thảnh thơi quá nhỉ… Bỏ mặc Sanae còn đang lưỡng lự, Kisaragi lặng lẽ bước vào lớp. Cậu tiến thẳng đến trước mặt Suzuki và nhìn xuống cậu ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Ngay lập tức, mấy nữ sinh từng xuất hiện sau lưng tên cầm dao hôm qua – cũng chính là những kẻ từng gây chuyện với Sayo – nhìn Kisaragi bằng ánh mắt như thấy quái vật. Kisaragi đáp lại bằng một nụ cười mỉa, rồi đưa bàn tay băng trắng lên cho họ thấy.
“Hôm qua, cảm ơn nhiều.”
Nghe câu nói của Kisaragi, mấy cô gái liền tái mặt, cúi gằm xuống. Suzuki thì ngước lên, nhìn cậu với vẻ uể oải.
“Có chuyện gì à?”
“À, chuyện hôm qua một chút thôi.”
“Tao nghe bọn nó kể rồi. Mày bị điên nặng lắm thì phải?”
Suzuki hất hàm về phía đám nữ sinh, rồi nở một nụ cười mỉa với Kisaragi.
Chẳng cần cậu phải nói, tôi biết rõ mà… Kisaragi nghĩ vậy, tháo kính, bỏ vào túi áo. Cậu tiến sát lại, thì thầm điều gì đó bên tai Suzuki.
Ngay lập tức, mặt Suzuki đỏ bừng lên. Cậu ta nắm cổ áo Kisaragi, đấm thẳng vào mặt cậu. Kisaragi bị đánh bật ngửa ra sau, ngã xuống đất, máu đỏ sẫm bắt đầu chảy từ mũi.
Nhưng Kisaragi chẳng hề bận tâm. Cậu nở một nụ cười nhếch mép nhìn Suzuki. Bị thái độ đó chọc giận, Suzuki tiếp tục tung nắm đấm vào mặt Kisaragi liên tục. Sanae định lao vào can ngăn thì đúng lúc đó, các thầy cô nghe ồn ào đã chạy đến lớp.
“Cậu đang làm gì vậy, Suzuki!”
Thầy giáo thể dục Iida lập tức giữ chặt Suzuki.
“Chỉ có vậy thôi à?”
Kisaragi vẫn giữ nguyên nụ cười nhếch mép như trước. Suzuki gào lên giận dữ, gạt tay Iida, lại lao tới túm lấy Kisaragi vẫn đang nằm trên sàn.
Nữa đi… đánh tôi tan nát thêm đi… Kisaragi vừa nôn ra máu vừa nhìn Suzuki bằng ánh mắt mỉa mai. Lần này, những nắm đấm đẫm máu lại liên tiếp giáng xuống mặt cậu.
Kisaragi bê bết máu – sự điên cuồng đó khiến ngay cả đám tay chân của Suzuki cũng phải rùng mình. Và điều đáng sợ nhất là không ai trong số họ có ý định can ngăn cậu ta. Chẳng mấy chốc, Suzuki bị nhóm thầy giáo lực lưỡng khống chế, đưa đi trong chớp mắt.
Còn Kisaragi thì được Sanae và mấy nữ sinh xung quanh đỡ dậy, dìu đến phòng y tế.
Vậy là mọi chuyện kết thúc gọn gàng… Kisaragi khẽ nhếch môi trong lòng khi nghĩ vậy.
“Này, cậu ổn chứ?”
“Ừ. Không sao đâu.”
“… Không sao cái gì mà không sao, nhìn thì thấy quá là có vấn đề rồi còn gì.”
Sanae nhìn gương mặt sưng húp, máu vẫn rỉ ra của Kisaragi mà chỉ biết cười khổ.
“Cậu nên quay về lớp đi. Chắc sắp vào tiết năm rồi đấy.”
“Không sao. Đúng lúc tớ muốn trốn tiết, với lại bây giờ tớ còn có danh nghĩa chính đáng là chăm sóc cho cậu nữa chứ.”
Sanae ngồi xuống chiếc ghế xếp gần đó, Kisaragi khẽ thở dài.
“Này, hỏi một câu được không?”
“Dù tớ có nói là không thì cậu cũng hỏi thôi phải không?”
“Lúc nãy cậu có nói gì đó với Suzuki-senpai đúng không. Nói gì thế?”
Một lúc im lặng trôi qua trong phòng y tế, rồi Kisaragi quay sang nhìn Sanae.
Ánh mắt thẳng thắn — Nếu không nói thật, chắc chắn sau này sẽ càng thêm phiền phức. Cậu nghĩ vậy rồi khẽ mở miệng.
“Tớ nói: ‘Bị tớ cướp mất Sayo thì cay cú lắm hả? Nhưng cũng chịu thôi, một thằng chỉ được cái mã ngoài như cậu thì không thể lo nổi cô ta đâu. Tự biết lượng sức mình đi. Hiểu chưa, cậu bé bóng đá?’”
“Nghe thế thì nổi điên là phải rồi…”
“Ừ, vì tớ cần cậu ta mất bình tĩnh, đánh tớ một trận tơi tả.”
“… Sao cậu lại phải làm vậy?”
Trước câu hỏi hiển nhiên của Sanae, Kisaragi đành kể sơ qua chuyện tối hôm qua. Tất nhiên, cậu lược bỏ vụ con dao. Nghe xong, Sanae đưa tay che miệng, mắt mở to kinh ngạc.
“Tội cố ý gây thương tích. Chỉ cần tớ nộp đơn tố cáo, cậu ta sẽ bị đuổi học ngay. Vậy là mọi chuyện kết thúc gọn gàng.”
“Chẳng lẽ… là vì Sayo?”
“Đùa à, là vì bản thân tớ thôi.”
Kisaragi nhìn Sanae với vẻ “đương nhiên rồi”. Lại một lần nữa im lặng bao trùm căn phòng. Vài chục giây sau, Sanae cất tiếng.
“Cậu có muốn biết lý do Sayo thay người yêu như thay áo không?”
“Không hứng thú.”
“Cô ấy từ lâu rồi đã có một người luôn ở trong tim.”
“Tớ nói là không hứng thú.”
“Nhưng dù có thổ lộ thế nào, cô ấy cũng sẽ không bao giờ được người đó đáp lại…”
Nghe người ta nói chuyện cho hết đi… Kisaragi thở dài ngán ngẩm, đành nghe Sanae kể tiếp.
“Nên để quên đi, cô ấy mới cặp kè với những người mình không thật sự yêu?”
“Sayo luôn tìm một ai đó… có thể khiến cô ấy quên đi người đó.”
“Lý do ích kỷ hết sức. Đúng là bó tay.”
“Cậu nói đúng… Dù bề ngoài thế thôi chứ thật ra cô ấy cũng vụng về lắm.”
“Ý cậu tớ hiểu rồi. Nhưng tớ chẳng giúp được gì đâu.”
“Ừ, tớ biết.”
“Vậy thì tốt… Nói chung, mọi rắc rối cũng giải quyết xong rồi. Cậu cũng giống như Sayo, từ giờ đừng dính dáng gì đến tớ nữa.”
“Này, sao cậu cứ đẩy mọi người ra xa thế?”
“Không liên quan đến cậu.”
Kisaragi nói xong, chậm rãi nhắm mắt lại. Với thái độ dứt khoát ấy, Sanae đành ngậm miệng.
Sau đó không lâu, thầy cô đến phòng y tế. Ai nấy đều tỏ vẻ lo lắng và hỏi về vụ việc.
Phiền phức… Kisaragi ngước nhìn những vết ố trên trần nhà, trả lời qua loa cho xong.
Tan học, giáo viên mở cuộc họp khẩn để quyết định hình thức kỷ luật với Suzuki. Như thường lệ, cuộc họp rườm rà phí thời gian.
Đúng như dự đoán, hôm nay chưa có kết luận. Trong khoảng thời gian đó, Suzuki bị đình chỉ học vô thời hạn, chờ quyết định chính thức.
Khi Kisaragi trở lại lớp, còn vài nữ sinh ở lại. Họ nhìn gương mặt sưng tấy của cậu mà tròn mắt. Nhưng cậu chẳng mảy may để tâm, lặng lẽ xếp sách vở vào cặp.
“Kisaragi-kun… cậu ổn chứ?”
Quay lại, cậu thấy Sawaki Shiori đang đứng cúi đầu.
Khuôn mặt hiền lành, kính gọng kim loại nhỏ gọn, vẻ ngoài nghiêm túc chuẩn dáng một lớp trưởng. Đúng vậy, cô chính là lớp trưởng của 1-D.
“Ừ, không sao đâu.”
Kisaragi nói rồi khoác cặp bước ra hành lang. Nhưng Shiori lại gọi với theo.
“À, um… còn Sayo-chan thì…”
“Không có quen nhau.”
“Ể? Thật sao?”
“Tờ giấy nhắn trong tiết Toán, là cậu viết à?”
“Không. Không phải tớ… Nhưng mọi người đều thắc mắc.”
Shiori cúi đầu, khẽ lắc.
Vớ vẩn… Kisaragi nghĩ vậy, rồi đáp lạnh nhạt.
“Vậy thì nhắn lại với mọi người giúp tớ: giữa tớ và Sayo không có gì cả.”
“Ừ… Tớ biết rồi.”
“Vậy nhờ cậu.”
Bỏ lại Shiori vẫn cúi gằm, Kisaragi lặng lẽ rời lớp.
Lâu lắm rồi mới được về một mình. Trên đường đến ga Kannazuki, những người đi ngang nhìn Kisaragi bằng ánh mắt tò mò. Nhưng như thường lệ, cậu chẳng buồn để tâm, vẫn điềm nhiên bước.
Đi một mình thật nhẹ nhõm. Kisaragi ngước nhìn trời, khẽ lẩm bẩm, rồi lấy tai nghe ra, áp vào tai. Từ đó vang lên giai điệu quen thuộc của Radio Taiso Daiichi. Cậu mỉm cười nhạt, ngước nhìn lên trời lần nữa. Hiếm khi mùa này lại có một buổi hoàng hôn đẹp đến vậy.
Note