Ngày 02 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn bị che kín bởi một lớp mây xám xịt. Ngay cả khi ngồi trong phòng điều hòa, cũng có thể hình dung được hơi nóng ẩm ướt dày đặc ngoài kia.
Kim đồng hồ vừa vượt quá 1 giờ trưa, vậy mà ngoài phố đã âm u như buổi hoàng hôn. Cũng chẳng có gì lạ — mùa mưa mà.
Tôi lơ đãng liếc sang phía đối diện, nơi có một khách sạn tình yêu. Đúng lúc đó, một cặp đôi bước ra.
Người đàn ông mặc bộ suit xanh đậm, tay xách túi xách công sở màu nâu. Trạc tuổi ngoài năm mươi, mái tóc hoa râm cùng vóc dáng săn chắc cân đối hẳn sẽ rất hấp dẫn trong mắt những phụ nữ thích đàn ông đứng tuổi.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta thì trẻ hơn nhiều, chắc chỉ mới đầu hai mươi. Chiếc váy xanh nhạt cùng đôi giày cao gót trắng tôn lên vẻ thanh nhã, mái tóc bob ngắn càng khiến cô trông tinh khôi.
Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông, liệu hôm nay ông ta có đi làm vào ngày nghỉ không? Không… Ông ta chẳng còn trẻ đến mức tranh thủ giờ nghỉ để vụng trộm ở khách sạn tình yêu. Nhiều khả năng hôm nay công ty được nghỉ.
Người đàn ông đã có gia đình này chắc hẳn đã nói dối vợ con: “Hôm nay bố bận đi làm” để ra khỏi nhà, trong khi thực chất lại đến gặp nhân tình.
Bằng chứng là, trái ngược với vẻ bình thản của cô gái, ông ta tỏ ra bồn chồn, làm hỏng cả dáng vẻ hào hoa của mình.
Tôi đưa mắt trở lại bầu trời. Dự báo nói khả năng mưa chiều nay là 90%, kèm cả cảnh báo mưa lớn. Khi rời khỏi phòng khám, kiểu gì trời cũng đổ ào xuống.
Dĩ nhiên tôi có mang ô, nhưng từ đây ra ga cũng mất mười phút đi bộ. Giày chắc chắn sẽ ướt sũng. Đáng tiếc cho đôi New Balance 576 mới mua… Như thường lệ, tôi — Kisaragi Haru — thở ra một hơi dài, mắt vẫn dán vào khung cửa kính.
[Cậu biết không, người cần thở dài ở đây là tôi mới đúng.]
Giọng nói mệt mỏi vang lên. Sagara Kotone chống cằm, nhìn tôi với vẻ chán nản.
Tôi rời mắt khỏi cửa sổ, chậm rãi quay sang.
Đôi mắt sắc như mèo Xiêm. Thân hình gọn gàng không thừa một chút mỡ. Chiếc áo blouse trắng trên người cô vừa vặn đến mức như sinh ra để dành cho cổ.
Hôm nay, thay vì đeo kính áp tròng, cô ấy lại đeo một cặp gọng kim loại nhỏ. Bọng mắt hơi sưng — hẳn sáng nay cô đã không đeo nổi kính áp tròng.
Tôi liếc sang chiếc cốc đặt trên bàn. Không phải cà phê đen quen thuộc, mà là nước màu vàng nhạt. Mùi hương thoang thoảng — Là trà nhài. Loại trà thường dùng để giải rượu.
Xem ra tối qua cô ấy uống không ít. Kotone là kiểu người ghét ở một mình, chắc chắn không uống một mình. Rất có thể “đồng phạm” chính là cô bạn thân ở tầng một tòa nhà này.
Quần tây ló ra dưới áo blouse có nếp gấp ở đường li giữa và những vết nhăn nhỏ. Có lẽ, cô ngại về nhà, nên ở lại nhà bạn. Sáng ra không thay đồ, không tẩy trang mà đi ngủ. Kết quả, gương mặt bị sưng. Sáng nay ngủ đến sát giờ nên cô đi thẳng đến phòng khám — câu chuyện chắc là như vậy.
[Cứ nhìn ra ngoài thế… Lời tôi nói anh chẳng nghe gì đúng không?]
Đó lại là mấy lời cằn nhằn quen thuộc. Tôi đã tập quen với việc để tâm trí chặn ngoài tai những âm thanh không hứng thú từ khi còn nhỏ.
Nhìn lướt qua đồng hồ cát trên bàn, tôi thấy mình đã ngồi đây khoảng mười phút. Máy tính của cô vẫn chưa mở. Chắc hẳn hôm nay cũng như mọi ngày, phần “tư vấn” vẫn đang bị thay bằng những câu chuyện nhảm.
[Xem ra tôi nói mà anh chẳng để tâm gì hết, đúng chứ?]
Cô hạ giọng, trách móc như một người mẹ đang răn đứa con cứng đầu.
“Nếu cô muốn nghĩ vậy thì… tôi cũng chẳng phản đối.”
[Anh đúng là… ngồi gần thế này mà vẫn thản nhiên phớt lờ người khác. Thần kinh kiểu gì vậy?]
Kotone nhíu mày, lôi từ túi áo blouse ra một bao thuốc lá. Ngón tay cô bật nắp chiếc bật lửa Zippo, châm điếu Gitanes Caporal — loại thuốc của một tên đạo chích nổi tiếng thích mặc áo khoác đỏ. Dáng cô tựa vào ghế, khói thuốc phả ra chậm rãi.
Có vẻ hôm nay tâm trạng cô ấy chẳng tốt chút nào… Ngón áp út bên tay trái không còn chiếc nhẫn quen thuộc. Chắc lại chia tay với anh chàng trẻ tuổi phong trần chăng?
Trong lúc để đầu óc rong ruổi theo những suy nghĩ chẳng mấy ý nghĩa đó, tôi lơ đãng nhìn làn khói thuốc mà Kotone đang chậm rãi thả ra, cuộn lên mơ hồ trong không khí.
“Bác sĩ…”
[Gì?]
“Cho bệnh nhân hít khói thuốc… bác sĩ không thấy áy náy à?”
[Không.]
Kotone đáp tỉnh bơ, rồi cố tình phả khói về phía mặt Haru. Haru đã quen với kiểu đối đáp này từ lâu, kể từ khi bắt đầu đến phòng khám này.
[Thế, dạo này sức khỏe sao rồi?]
Kotone mở máy tính, nhấp một ngụm trà nhài. Đó là dấu hiệu quen thuộc — buổi tư vấn chính thức bắt đầu.
“Cũng tạm ổn.”
[Còn những cơn phát tác?]
“Dạo này không có.”
[Thuốc uống đều chứ?]
“Vâng.”
[Tốt.]
Kotone vừa gõ phím, vừa mỉm cười. Có vẻ câu trả lời ngoan ngoãn của tôi làm cô hài lòng.
[Còn ở trường, đã quen chưa?]
“Ừm… tôi cũng không còn lạc đường trong trường nữa.”
[Tôi không hỏi chuyện đó… Bạn bè thì sao?]
“Không có.”
[Trả lời nhanh thật. Vào học ba tháng rồi mà vẫn chưa có bạn à?]
“Vâng. Không một ai.”
[Thẳng thừng ghê nhỉ… Này, lên cấp ba chẳng phải ít ra cũng nên có vài người bạn, hay một cô bạn gái—]
“Tôi đã nói rồi, là không cần thiết.”
Tôi khẽ cau mày. Thật ra, cuộc đối thoại này đã từng lặp lại vài lần từ hồi tôi mới lên cấp hai. Và lần nào câu trả lời của tôi cũng như vậy: “Không cần.”
[Thế giờ nghỉ cậu làm gì? Một mình suốt à?] - Kotone dập điếu thuốc, thở dài.
“Tôi ngồi cạnh cửa sổ, nên như lúc nãy thôi… nhìn ra ngoài. Hoặc đi dạo loanh quanh trường… đại loại thế.”
[Đi dạo quanh trường á? Vui không? Làm một mình như thế ?]
“Không, chẳng vui chút nào.”
Căn phòng tư vấn chìm vào yên lặng.
[Này, sao cậu cứ cố né tránh người khác thế?”]
“Ngược lại, tại sao tôi phải giao tiếp với người khác?”
[Haru này, nghe rõ nhé. Trong cuộc sống xã hội, giao tiếp với người khác là điều bắt buộc. Con người không thể sống một mình được.]
Kotone nói với giọng khuyên nhủ, như đang dạy dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh. Khi cô có biểu cảm này thường là lúc tâm trạng không tốt. Chắc chắn cô vừa chia tay bạn trai. Cũng dễ hiểu nếu cô đang cáu kỉnh. Nhưng Haru không muốn bị vạ lây. Cậu lại thở dài - chắc là lần thứ mấy trong buổi hôm nay.
“Tôi vẫn giao tiếp ở mức tối thiểu mà. Ví dụ như đang nói mấy chuyện tào lao với bác sĩ thế này.”
[Cậu lúc nào cũng cãi được…]
“Tôi nghe vậy hoài”
[Ngày xưa cậu ngoan và dễ thương biết bao…]
Kotone khẽ đưa mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ, như đang hoài niệm về tôi hồi nhỏ. Rồi lại thở dài, đưa tay với bao thuốc trên bàn.
“Nhưng bác sĩ này, ở một mình có gì xấu đâu? Không phải đối mặt với những mối quan hệ rắc rối, cuộc sống nhẹ nhõm hơn. Ít nhất là với tôi.”
[Được rồi, thôi không nói nữa. Vậy là cậu định sống một mình suốt đời, không bạn bè, không ai bên cạnh… à]
Đúng vậy. Con người vẫn sống được mà”
“Cũng đúng… mỗi người mỗi khác, tôi không ép.”
Xem ra lần này cô chịu bỏ qua hiếm hoi thật. Ước gì lần nào cũng dễ dàng thế này, tôi cũng đỡ mệt.
[Thế còn chuyện vụ án, cậu vẫn nhớ chứ?]
“Ừm… thỉnh thoảng thôi. Nhưng cũng lâu rồi, ký ức mờ nhạt lắm.”
“Phải rồi, cũng mười hai năm rồi.”
Kotone dừng tay gõ phím, ánh mắt thoáng hiện vẻ trầm ngâm. Giữa chúng tôi lại rơi vào im lặng. Một lát sau, cô như lấy lại nhịp, tiếp tục buổi tư vấn.
[Còn giấc mơ đó? Vẫn lặp lại chứ?]
“Không. Lâu rồi tôi không mơ thấy nữa.”
[Tốt. Đó là dấu hiệu khả quan.]
Đôi tay mảnh khảnh của Kotone gõ phím nhịp nhàng. Gõ xong, cô ngẩng lên, nhìn tôi.
[Vậy giờ cậu nghĩ gì về hung thủ?]
Mỗi khi mùa hè đến gần, khi cái ngày nóng bức năm xưa trở lại trong ký ức, cô luôn hỏi câu này. Từ cái ngày tôi bước chân vào căn phòng tư vấn này, chưa từng thiếu lần nào.
“Chẳng nghĩ gì cả.”
[Không hận sao?]
“Bác sĩ à, giữ mãi cơn giận khó hơn tưởng tượng đấy.”
Lời nói ra không phải lúc nào cũng là thật lòng. Tôi thầm nghĩ vậy, khẽ mỉm một nụ cười lạnh.
[Nếu kẻ đó xuất hiện trước mặt cậu thì sao?]
“Không biết. Tôi chưa từng nghĩ.”
[Vậy thử tưởng tượng xem. Thật chi tiết.]
Cô nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc. Tôi khép mắt, im lặng. Vài chục giây sau, tôi mở mắt ra, khẽ đáp:
“Có lẽ… tôi sẽ không làm gì cả”
[Vậy sao.]
Nghe câu trả lời lạnh lùng của tôi, Kotone khẽ thở ra như trút được gánh nặng… nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng một nét gì đó hơi cô đơn.
[Được rồi. Hôm nay đến đây thôi nhé.]
Cô đóng laptop, đưa tay ra. Cái bắt tay — nghi thức quen thuộc báo hiệu kết thúc buổi tư vấn. Tôi cũng đưa tay ra, khẽ cúi đầu. Tất cả… vẫn chẳng có gì thay đổi so với bao năm qua.
Nhưng những ngày bình lặng như thế này… rồi cũng sẽ có lúc chấm dứt. Và khoảnh khắc đó… đã đến rất gần.
“À đúng rồi, bác sĩ. Tôi quên mất một chuyện…”
Tay đặt lên tay nắm cửa, tôi chợt quay lại. Kotone đang dùng vạt áo blouse lau tròng kính, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Rượu thì uống chừng mực thôi. Uống nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, cũng gây phiền cho hàng xóm ở tầng dưới nữa.”
[… Khoan, sao cậu biết?]
“Thật ra tôi là stalker của bác sĩ đấy… Tôi xin phép.”
Bỏ mặc vẻ ngẩn ngơ của Kotone, tôi khẽ mỉm cười — một nụ cười hiếm hoi. Tôi ghét giao du với người khác, nhưng vẫn có thể bông đùa đôi chút như thế này. Vừa nghĩ vậy, tôi rời khỏi S Clinic.
Con phố phía sau S Clinic nằm trong khu Himawari, quận Yamato, chen chúc toàn khách sạn tình yêu và các tiệm dịch vụ người lớn. Một góc phố mà chỉ nhìn thôi đã thấy chẳng mấy an toàn.
Giữa nơi đó, một tòa nhà năm tầng đã cũ kỹ hơn ba mươi năm tuổi đứng lọt thỏm. Và trên tầng cao nhất… là phòng khám của Kotone.
Tôi thì luôn thấy cái tên này… thật sự khó mà cảm thông được. Tại sao không đặt thẳng là “Sagara Clinic” cho đơn giản?Sao cứ nhất quyết để chữ S bằng tiếng Anh?
Ở giữa khu phố đầy dịch vụ thế này, cái tên S Clinic nghe cứ như câu lạc bộ SM trá hình.
Cô ấy thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó sao? Mà thôi, nghĩ gì đi nữa thì câu hỏi này cũng chẳng dừng lại ở một dấu chấm hỏi.
Từng có lần tôi hỏi cô sao lại mở phòng khám ở đây. Câu trả lời y như dự đoán: “Vì tiền thuê rẻ.” Cô không hề nghĩ đến chuyện đổi sang vị trí khác như gần ga, nơi khách sẽ đông hơn, dù giá thuê cao hơn. Chuyện đó… với cô rõ ràng là không cần thiết.
Rời khỏi S Clinic, tôi vào thang máy xuống tầng một để lấy thuốc ở hiệu thuốc ngay trong cùng tòa nhà. Kotone vẫn kê toa như mọi khi: thuốc an thần và thuốc chống trầm cảm.
Đưa đơn thuốc cho dược sĩ quen mặt, tôi lập tức nhận được câu hỏi mở màn quen thuộc:
[Hôm nay Kotone lại khó ở hả?]
Tanigawa Misuzu vừa xem đơn vừa hỏi. Cô đeo cặp kính tròn lỗi thời, tóc cắt ngắn kiểu bob, khuôn mặt baby đối lập hoàn toàn với khí chất lạnh lùng của Kotone. Như đã nói, cô bạn này là bạn thân từ thời đại học của Kotone.
“Ừ, hơi hơi.”
[Chia tay rồi. Hôm qua cô ấy kéo tôi đi uống suốt.]
“Ra vậy…”
Hèn gì bọng mắt sưng… không chỉ vì rượu.
“Bạn trai là cậu trai trẻ phải không?”
[Ừ, đúng thế… Khoan, Kotone có kể chuyện yêu đương cho cậu nghe à?]
“Không. Chỉ là… khoảng nửa năm nay tôi thấy trên ngón áp út tay trái của cô ấy có chiếc nhẫn bạc bản to, không hợp gu thường ngày. Tôi đoán thôi.”
[Ra vậy… Mắt cậu tinh ghê.]
Misuzu cười, đưa cho tôi một tách trà Darjeeling.
“Cảm ơn.”
Chờ thuốc, tôi ngồi xuống ghế sofa trong tiệm, thong thả thưởng thức hương trà. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa rơi. Nếu may mắn, tôi sẽ kịp về nhà trước khi trời đổ xuống… Mà từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ may mắn. Nghĩ vậy, tôi khẽ cười tự giễu.
[Cuộc sống ở trường sao rồi? Có bạn gái chưa?]
Câu hỏi y như Kotone.
“Không bạn, không bạn gái. Tôi không cần những thứ đó. Giờ cũng vậy, và sau này cũng thế.”
Tôi đưa lại tách trà, trả lời bằng tất cả sự thật lòng.
[Phí thật. Cậu đẹp trai thế mà… À, hay là cậu thử cưa đổ Kotone đi? Mỗi lần cô ấy thất tình là tôi bị kéo đi uống rượu. Mệt lắm rồi.]
“Nếu được, tôi sẵn sàng làm… nô lệ tình yêu của bác sĩ Sagara.”
[Thật hả? Cô ấy sẽ vui lắm đấy. Lúc nào cô ấy cũng bảo: Haru đáng yêu đến mức muốn bỏ vào mắt… hay bỏ vào chỗ quan trọng của tôi cũng không đau!]
“Cái chỗ quan trọng của cô là…”
[Ơ, cậu thấy sợ à?]
“Có chút.”
[Tôi đoán thế. Nhưng ý tôi là… cô ấy quý cậu lắm.]
“… Tôi biết.”
Tôi mỉm cười nhẹ, khẽ gật đầu.
[Vậy thì đừng để cô ấy lo lắng, nhóc nhé.]
“Vâng.”
Tôi gật đầu lần nữa, cảm ơn vì trà rồi rời hiệu thuốc.
Ra ngoài, hơi nóng ẩm vẫn bám lấy cơ thể. Ở trong phòng điều hòa lâu, bước ra chênh lệch nhiệt độ khiến tôi hơi choáng váng. Ngẩng lên, bầu trời vẫn phủ mây xám, nhưng may là vẫn chưa mưa.
“Được rồi, đi đường tắt thôi.”
Tôi lẩm bẩm, rẽ vào con phố đèn đỏ để đến ga Yamato. Bình thường tôi tránh nơi này vì an ninh kém, nhưng mưa lớn đang đến gần, không còn lựa chọn nào khác.
Thứ bảy, phố vắng hơn thường ngày, các tay chào mời cũng đứng ngáp ruồi. Đỡ bị bắt chuyện, tôi đi nhanh hơn.
Đến trước một khách sạn tình yêu nổi bật, tôi thấy ba người bước ra.Người đàn ông rám nắng, mặc sơ mi派 màu, hở cổ khoe sợi dây chuyền vàng — kiểu người hợp với nơi này.
Hai cô gái đi cùng ăn mặc trưởng thành, nhưng chắc chỉ mới học cấp ba… hoặc thậm chí là cấp hai. Hình thức này, bây giờ cũng chẳng còn hiếm.
Và trong số đó, có một gương mặt quen. Cô gái khẽ cúi mặt, nét mặt thanh tú. Là Mishima Sayo — bạn cùng lớp tôi.
Sayo sở hữu vẻ đẹp và tính cách hòa nhã đến mức được cả bạn bè lẫn thầy cô tin tưởng. Một mẫu học sinh ưu tú hoàn hảo.
Tôi đi lướt qua mà không nhìn vào mắt cô. Nhưng khi đã đi thêm một quãng, tôi quay lại. Cô đứng yên, lặng lẽ nhìn tôi.
Đúng lúc đó, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi từ đám mây xám.
Dưới màn mưa, Sayo đứng đó, ánh mắt vô cảm hướng về tôi — cảnh tượng đẹp như một bức tranh, đẹp đến mức… nguy hiểm. Đúng là tôi chẳng bao giờ có may mắn.
Tôi mở ô, bước nhanh về phía ga Yamato.
Note