Ngày 03 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
“Cậu làm gì ở đây vậy?”
Kisaragi nhìn Sayo đang đứng trước cửa nhà mình với vẻ chán chường. Cô thì cau mày khó chịu.
“Cái kiểu nói gì thế? Tôi mất công đến đón đấy nhé…”
“Tôi đâu có nhờ. Mà vốn dĩ hẹn gặp nhau ở chỗ tập trung cơ mà?”
“Sanae với mấy người kia thì thế. Còn chúng ta thì khác.”
“Hôm qua có nghe cậu nói gì vậy đâu?”
Kisaragi nhún vai mệt mỏi, liếc Sayo một cái.
“Hôm nay ăn diện dữ nhỉ…”
“Mới mua hôm qua đấy. Thế nào, hợp không?”
Trong chiếc váy liền đỏ rực không tay, Sayo nghiêng đầu tinh nghịch. Trông chẳng khác gì người mẫu chuẩn bị chụp cho tạp chí, khí chất rực rỡ đến chói mắt.
“…Cậu có cần nghiêm túc đến thế không?”
“Tất nhiên. Đối thủ là một bé tóc hai bên kiểu em gái cơ mà, không thế thì sao thắng.”
“Đối thủ cái gì… tôi chẳng hiểu gì cả.”
Kisaragi khóa cửa, lướt ngang qua cô và im lặng bước về phía ga Akari.
Công phu ăn diện thế này mà… khen lấy một câu cũng không thừa. Đúng là cái kiểu lạnh lẽo quanh năm. Sayo vừa lẩm bẩm trong lòng, vừa chạy theo gọi: “Đợi em với, Darling!”
“Đây là bạn trai tôi.”
Sayo khoác tay Kisaragi, ghì sát cánh vào cậu, rồi liếc thẳng đám con trai trước mặt. Địa điểm: trước ga Byakko. Trời cuối tuần quang đãng không gợn mây, khu vực trước ga đông nghịt người hẹn hò. Trong biển người ấy, Sayo nheo mắt nhìn mấy tên trai lạ dai như đỉa, cứ lẽo đẽo theo tán tỉnh cô.
“Bỏ tay ra được chưa?”
“Không, chưa được.”
“Tại sao?”
“Anh biết không, từ nãy đến giờ dù có anh bên cạnh, tôi vẫn bị mấy gã lăng nhăng bám theo không dứt đấy?”
“Đó là vấn đề của ngoại hình cậu, chẳng liên quan gì tôi.”
“Bình thường có đàn ông đi cùng thì chẳng ai dám lại gần. Lý do là tại anh quá mờ nhạt. Nhưng nếu tôi khoác tay thế này, ít nhất bọn họ cũng nghĩ anh là bạn trai tôi.”
Sayo siết chặt tay hơn. Kisaragi cau mày ngán ngẩm.
“Nóng bức quá. Cậu chắc nhiệt độ cơ thể không cao à?”
“…Chịu đựng chút đi!”
Cái người khiến tôi nóng mặt chính là ai hả… Haizz, mới thế này mà đã thấy mệt. Sayo còn đang thở dài thì một giọng quen vang lên bên tai.
“Đợi lâu chưa?”
Sanae xuất hiện, kéo theo Shimizu và em gái Yuki.
“Trễ 5 phút nhé!”
“Xin lỗi, xin lỗi. Ủa, mà hôm nay thân thiết dữ ha.”
Sanae nhìn Kisaragi cười tủm tỉm.
“Bất đắc dĩ thôi.”
Kisaragi thở dài, khẽ gỡ tay Sayo ra.
“Trời ạ, Darling nhà mình mắc cỡ kìa.”
“Haha, đúng đó. Ngại ngùng làm gì.”
Sanae phá lên cười, vỗ lưng Kisaragi liên tục, rồi quay sang Sayo.
“Mà này Sayo… Cậu ăn diện hơi quá không?”
“Thế à? Với tôi thì bình thường thôi.”
“Không, trông y như người mẫu ấy.”
Shimizu khoanh tay, nhìn Sayo rồi khẽ thở ra.
“Cảm ơn nha.”
Sayo mỉm cười rồi hướng mắt về cô bé đứng cạnh Shimizu.
“Lâu rồi mới gặp. Em lại càng dễ thương hơn.”
“Chị Sayo cũng vậy.”
Shimizu Yuki mỉm cười đáp lại.
Dáng người nhỏ nhắn so với lứa tuổi trung học, làn da trắng, đôi mắt to long lanh, cùng mái tóc đen buộc hai bên càng tôn thêm nét ngây thơ.
“Thế nào, dễ thương chưa?”
Sayo quay sang Kisaragi.
Cậu chỉ đáp qua loa: “Ờ, cũng vậy.” Rồi chuyển mắt sang Yuki, thản nhiên tiếp lời:
“Gặp được em rồi là tốt. Vậy tôi xin phép về.”
Kisaragi vừa liếc Yuki đã định quay lưng, nhưng tất nhiên cánh tay Sanae lập tức chặn lại.
“Đi đâu đấy?”
“Về nhà.”
“Mới gặp chưa tới 5 phút.”
“Nhưng đã gặp rồi. Tôi giữ đúng lời hứa.”
“Cái kiểu lý sự gì vậy?”
“Em ấy muốn gặp tôi, giờ gặp rồi. Xong. Tôi về. Thế thôi.”
“Lý sự cùn!” Sanae quát to, chẳng quan tâm ánh mắt mọi người xung quanh.
Đúng lúc đó, Yuki đang đứng bên Shimizu bất ngờ nhào vào lòng Kisaragi. Cô bé ôm lấy cậu, ngước mắt nhìn. Ai nấy đều sững người—ngoại trừ Kisaragi vẫn vô cảm nhìn xuống.
“Em làm gì thế?”
“Ôm anh.”
Vẫn ôm Kisaragi, Yuki khẽ nói, gương mặt vô cảm chẳng khác gì cậu.
“Tại sao?”
“Vì em không muốn anh về.”
“Giữa chỗ đông người. Trước mặt anh ruột của em đấy.”
“Em biết. Nhưng ở nước ngoài chuyện này bình thường.”
“Ở đây là nước ngoài chắc?”
“Không.”
“Vậy thì buông ra.”
“Anh không về thì em buông.”
Kisaragi nhìn cô bé bằng ánh mắt lạnh. Ngay lúc ấy, bàn tay Sanae đặt lên đầu Yuki. Bốp—một tiếng gọn gàng vang lên, Yuki đưa tay ôm đầu.
“Đau quá…”
“Sao tự dưng ôm người ta hả?”
“Tại anh ấy đòi về.”
“Thì nói bằng miệng chứ!”
“Nói không nghe nên phải làm vậy!”
Cô bé này vẫn chứng nào tật nấy. Mà nói không nghe cũng đúng… Sayo nhìn Yuki, rồi thở dài quay sang Kisaragi.
“Yuki nói thế rồi… Mà hôm nay mới tụ tập được thế này, ở lại chơi thêm chút đi. Nha?”
“Chơi là chơi gì? Nói trước tôi không thích chỗ đông người.”
“Tôi biết. Có chỗ này hợp với anh lắm, cứ giao cho tôi.”
Sayo nháy mắt, cười đầy tự tin.