Ngày 03 tháng 8, 2025 bởi Capybara Boy
“Này, còn hát nữa à? Đây là bài thứ 15 rồi đó…”
Yuka nghiêng người, nhìn Sayo đang mải chọn bài.
Địa điểm là phòng karaoke gần ga Sangenji. Hôm nay, cả hai trốn học, từ trưa đã ngồi uống vang và hát hò. Mà nói “cả hai” cho sang, chứ thực ra chỉ mình Sayo hát, còn Yuka chỉ ngồi nghe.
“Rồi, bài tiếp theo sẽ là nhạc xưa nhé!”
Sayo chọn bài 『リフレインが叫んでる』 của Matsutoya Yumi. Nhạc dạo vang lên, cô đứng khỏi ghế, bắt đầu cất giọng. Nhưng đến đoạn điệp khúc, cô chợt dừng lại, ngồi xuống ghế, lặng lẽ nhìn chiếc micro.
Lúc đối mặt hung thủ, xác định cái chết, gương mặt cuối cùng hiện lên trong tâm trí cô không phải cha, mà là Kisaragi. Sayo vừa bất ngờ, vừa xao động.
Hôm qua, trong lúc lấy lời khai, cô im lặng không phải vì cú sốc từ vụ án, mà vì sự xao động đó.
Phải làm sao đây… Không phải ảo giác, không phải lệ thuộc nữa, mà lần này… mình thật sự thích cậu ấy mất rồi.
Từ trước đến nay, thế giới của cô chỉ có bản thân và cha. Người khác ra sao, cô chưa từng quan tâm. Nhưng sống cạnh cậu, lúc nào không hay, cô bắt đầu cảm nhận được nỗi đau của người khác. Hôm qua, khi cứu Yuka, cũng vì điều đó.
Ngày xưa, cha suy sụp vì mẹ ngoại tình. Nhìn cha như vậy, Sayo thấy rất đau lòng, thấy tội nghiệp, thật lòng đồng cảm… và nhầm tưởng rằng đó là tình yêu. Hóa ra ngay từ đầu, cô đã sai.
“Này, Sayo-chan, sao thế?”
“À, xin lỗi… Thẫn thờ chút thôi. Mà thôi, đến lượt cậu hát đi.”
Sayo đưa micro, Yuka ngại ngùng lắc đầu.
“Thôi, tớ dở lắm.”
“Không sao. Chỉ có hai đứa mà.”
Sayo nốc thêm một ly rượu. Yuka khẽ cười.
“Nhưng hôm qua thật sự tớ giật mình. Tự dưng cậu xuất hiện…”
“Cậu nói gì chứ, tớ mới là người bất ngờ. Đang yên đang lành, cậu bị biến thái dọa giết.”
“Haha, cũng đúng… Nhưng dù nhớ lại vẫn sợ, nhờ vậy mà bọn mình lại có thể chơi với nhau thế này. Cũng nên cảm ơn tên hung thủ mới đúng.”
“Đừng nói linh tinh…”
Sayo nhìn nghiêng gương mặt Yuka khi cô tự giễu, trong lòng bỗng nhói lên. Mình thì có gì tốt đẹp chứ…
“A, nhắc mới nhớ, tớ chưa cảm ơn người đó.”
“Người đó? …À, Kisaragi?”
“Ừ, Kisaragi-san! Anh ấy giỏi thật. Đối phó với tên điên đó, cứu bọn mình chỉ trong chớp mắt.”
“Ừ… Đúng là vậy.”
Nếu không có cậu, chắc giờ cả hai đã không toàn mạng. Sayo nghĩ tới gương mặt lạnh lùng sau cặp kính gọng đen.
“Này, anh ấy có bạn gái chưa nhỉ?”
“Bạn gái? Không. Hoàn toàn không.”
“Vậy à…”
“Sao, thích rồi à?”
“Không hẳn… Nhưng tớ muốn cảm ơn đàng hoàng.”
“Vậy hôm nào tớ sắp xếp cho.”
“Thật không?”
Nhìn Yuka mừng rỡ, Sayo mỉm cười. Cô nâng ly vang, nhìn chất lỏng đỏ thẫm.
Quan hệ với cha. Tương lai với cậu. Cảm xúc của chính mình. Có quá nhiều điều cần nghĩ. Nhưng cái nào cô cũng chưa chắc có thể tìm ra câu trả lời. Giờ chưa thể nghĩ gì cả… Sayo tự nhủ, rồi với tay cầm micro.
“Rồi, nghỉ xong rồi. Hiệp hai nào!”
“Hả, hát nữa á?”
Sayo mỉm cười, gật mạnh.
Hôm sau, Sayo đến lớp sớm hơn thường lệ. Kisaragi vẫn như mọi khi, ngồi một mình đọc sách.
“Chào buổi sáng.”
Cô chào như thường lệ. Kisaragi vẫn dán mắt vào sách, đáp gọn lỏn.
Có vẻ cậu không giận chuyện hôm Chủ nhật… Cô khẽ thở phào.
“À… hôm kia, cảm ơn cậu đã cứu tớ.”
“Mấy chuyện đó… đừng để lặp lại nữa.”
“Ừ…”
Sayo gật đầu, ngồi xuống đối diện. Cô liếc quyển sách cậu đang đọc. Chưa từng nghe tên, nhưng nhìn tác giả, chắc là tiểu thuyết nước ngoài.
“Hôm nay cậu yên ắng thế.”
Sayo đang ngẩn người nhìn bìa sách, Kisaragi khẽ lên tiếng.
“Vậy à?”
“Vẫn còn vương vấn chuyện hôm kia à?”
“Không hẳn…”
“Vậy thì tốt.”
Cậu gật đầu, tiếp tục đọc. Căn phòng im lặng.
Biết là sẽ khác, nhưng đúng là… khó nói chuyện quá. Sayo thở dài trong lòng. Cảm thấy gượng gạo, cô mở điện thoại, lướt bừa. Tình cờ mở trang “Xếp hạng vận số hôm nay”.
Cô nhấn vào mục tình duyên. Sinh tháng 12, kết quả đứng chót bảng. Cô lại thở dài. Đúng lúc đó, cửa lớp bật mở, Sanae vừa tập sáng xong xuất hiện.
“Chào buổi sáng.”
Sanae ngồi cạnh Sayo: “Xem gì đấy?” Rồi liếc vào màn hình.
“… Không hợp với cậu nhỉ.”
“Im đi.”
“Thế nào, nghỉ một hôm thấy đỡ chưa?”
Sayo bĩu môi, Sanae vẫn dịu giọng.
“Ừ… cũng đỡ.”
“Thế cám ơn ‘darling’ chưa?”
“Cũng… coi như rồi.”
Sayo vừa nhìn điện thoại vừa đáp qua loa.
“Hừm. Này, tớ nói cho Sayo chuyện đó nhé?”
Sanae nhìn Kisaragi vẫn đang đọc.
“Chuyện đó là chuyện gì?”
Cậu hỏi, Sanae nhếch môi, chỉ má mình. Kisaragi hiểu ý, gật nhẹ.
“Chuyện gì vậy?”
“Thật ra…”
Sanae cười tinh quái, kể lại việc Yuki vì căng thẳng sau vụ án nên uống rượu, rồi say xỉn hôn má Kisaragi, cuối cùng bị anh trai cõng lên taxi.
“Thật ra cũng chỉ là hôn má thôi, đừng làm mặt đáng sợ thế.”
“Tớ không giận vì chuyện hôn…”
Sayo nhắm mắt khẽ nói.
Cái làm cô bực là đã khiến nhiều người lo lắng vì mình. Đây là lần đầu tiên cô thấy như vậy về người ngoài cha mình.
“Thì đấy, nhiều người quan tâm cậu lắm. Đúng là đồ may mắn.”
“Ừ…”
Khi Sayo nói vậy, thầy chủ nhiệm Sugawara bước vào: “Chào buổi sáng.” Mọi người nhanh chóng về chỗ.
Nhiều người… Cậu ấy có trong số đó không?
Sayo ngoái lại nhìn Kisaragi. Cậu ngẩng khỏi sách, lặng lẽ nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ. Vẫn gương mặt vô cảm thường ngày.